Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bất kể là trong cuộc đời Viên Phi Phi đã từng xuất hiện bao nhiêu người đàn ông, Tám Chó luôn cảm thấy, hắn mới là người hiểu nàng nhất.
Nếu không, cái ngày nàng muốn bỏ đi, hắn sẽ không tìm được nàng.
Tám Chó sẽ nhớ mãi ngày hôm đó.
Từ lúc Viên Phi Phi giết Lưu Tứ, hắn đã biết sẽ có ngày này. Viên Phi Phi là một con sói mắt trắng, một đoá lục bình trôi, nàng không thể nào vĩnh viễn ở yên một chỗ, hắn vẫn luôn vững tin vào điều này.
Ngay sau khi Viên Phi Phi giết xong Lưu Tứ, Tám Chó liền biết, ngày nàng ra đi sẽ không còn xa.
Tám Chó đã lăn lộn trong thành Kỳ Thuỷ mười tám năm trời, trong trong ngoài ngoài đã nếm đủ hết, hắn đã từng trộm lá bạc của nhà giàu quyền thế, cũng đã từng giành cơm với đám chó dại ven đường, quá nhiều lạnh nhạt của thói đời đã làm cho linh hồn của hắn trở nên lạnh lùng chai đá.
Giống như hầu hết tất cả mọi kẻ ăn xin ở trên đời này.
Nhưng hắn lại không giống như bọn họ.
Bởi vì Viên Phi Phi.
Kỳ thực, trong mười tám năm Tám Chó và Viên Phi Phi quen biết nhau, bọn họ hoàn toàn không có một mối quan hệ thân thiết gì cho lắm, Viên Phi Phi trong lòng của Tám Chó, giống như là một thứ tượng trưng —— tượng trưng cho một nội tâm không vướng bận, và một hướng đi tuyệt đối không lùi bước.
Nàng sẽ không lùi bước, cũng sẽ không sợ hãi, không có bất kỳ điều gì có thể trói buộc nàng.
Nàng không giàu sang, cũng không có quyền thế, thật ra bọn họ đều cùng ở trong một vũng bùn.
Nhưng Viên Phi Phi vĩnh viễn sẽ không đắm chìm trong đó.
Hôm ấy, hắn đánh cuộc ở cửa thành đổi được lấy nàng —— hoặc có thể nói, hắn càng muốn dùng cụm từ “đợi được nàng” để hình dung.
Viên Phi Phi vẫn một thân quần áo thiếu niên, nàng chỉ mang trên mình một bọc hành lý nhỏ, cũng không có bao nhiêu của cải, vẫn nhẹ nhàng khoan khoái như thế, dung dăng dung dẻ từ bên kia phố đi một mạch tới, trông thấy Tám Chó, nàng giơ tay chào.
“Ê.”
Sau đó lại từ trước mặt Tám Chó lướt qua.
Thời khắc nàng đi ngang qua người Tám Chó, Tám Chó chợt vươn tay, bắt lấy cổ tay của Viên Phi Phi.
“Ớ?” Viên Phi Phi liếc mắt, Tám Chó nhìn nàng, nói: “Ngươi tính đi đâu.”
Viên Phi Phi cười khanh khách hai tiếng, nói: “Sao đoán được vậy, chán quá đi.”
Tám Chó không hỏi coi còn có ai khác biết không, hắn đứng trước mặt Viên Phi Phi, nói: “Phi Phi.”
Viên Phi Phi nhìn móng tay của mình chăm chú, năm ngón tay nhìn tới nhìn lui, lơ đãng nói: “Gì.”
Tám Chó bảo: “Ta cùng đi với ngươi.”
Viên Phi Phi vẫn không nhìn hắn, nói: “Ngươi có biết ta đi đâu không mà cùng đi.”
Tám Chó nói: “Đi đâu tuỳ ngươi.”
Viên Phi Phi cuối cùng nhìn hắn một cái, Tám Chó đứng trước mặt nàng. Nàng chợt nhớ bản thân mình xưa giờ chưa từng nhìn kỹ Tám Chó, như hiện giờ hắn đã rửa mặt, thân hình vừa cao vừa gầy vừa hơi khòm, đứng dưới ánh ban mai, nàng nhìn hồi lâu bỗng nảy sinh một cảm giác xa lạ.
Sau một hồi lâu, Viên Phi Phi nói: “Có thể ta sẽ không quay lại nữa.”
Tám Chó cười lạnh một tiếng, bước tới một bước trước nàng, đi về hướng cổng thành, thời khắc hắn xoay người, nói một câu.
“Vậy thì còn gì bằng.”
Sau này, Tám Chó cũng từng nhớ lại. Lúc ấy khi Viên Phi Phi nói câu “có lẽ sẽ không quay lại,” hắn đáng lý vốn nên vui mừng, nhưng đàng này hắn không biết sao lại cười lạnh một tiếng, chính là vì từ đáy lòng mình, hắn đã không tin lời của nàng.
Trong mấy năm qua, họ đã làm không ít nghề.
Quang minh chính đại có, trộm gà bắt chó cũng có.
Thời gian ở chung một chỗ với Viên Phi Phi càng lâu, cảm xúc của Tám Chó càng sâu.
Mệnh của Viên Phi Phi không thể nói là may mắn, nhưng tuyệt đối là cứng rắn(1). Sự cứng rắn này ăn sâu vào tất cả mọi mặt. Lúc mới bắt đầu rời nhà đi, những khó khăn họ gặp phải đều không đếm xuể, đã rất nhiều lần Tám Chó cứ tưởng là sẽ không chống đỡ nổi nữa, nhưng Viên Phi Phi bằng cách nào đó, vẫn tiếp tục đi cho đến cùng.
(1) mệnh cứng (Ngạnh mệnh, ngược với bạc mệnh): là mệnh của người luôn sống sót đến cuối cùng.
Tất cả những gì thuộc về nàng, đểu ảnh hưởng đến Tám Chó, bao gồm cả sự lạnh nhạt thờ ơ, cùng với quyết tâm tiến bước không sờn.
Cho nên Tám Chó trăm ngàn lần không hiểu được, vì sao một nữ nhân như nàng, lại đi đối với một tên thợ rèn câm tự giam mình trong một xó vườn, nhớ mãi không quên.
Tuy Viên Phi Phi trước giờ không bao giờ nhắc đến, nhưng trong nét mặt ánh nhìn của nàng, Tám Chó cái gì cũng đều trông ra.
Nhưng hắn không lo lắng quá mức, nhất là sau khi công việc làm ăn của họ đã bước vào quỹ đạo. Bề ngoài của cuộc sống trông rất tốt, có ổn định, cũng có kích thích, chỉ cần Viên Phi Phi muốn, bọn họ có thể bình an vô sự, cũng có thể gian nan đẫm máu.
Cũng như vậy, chỉ cần Viên Phi Phi muốn, tuỳ thời đều có thể rời đi.
Nổi trôi, lưu lãng, không chốn dừng chân.
Họ không thiếu tiền tiêu, nhưng vẫn còn lặn ngụp trong vũng bùn.
Tám Chó không để ý, chỉ cần có nàng bên cạnh, hắn sẽ không để ý. Hắn thậm chí còn hưởng thụ cái cảm giác của cuộc sống vùng vẫy trong vũng bùn này. Hắn vốn xưa giờ không đề cao bản thân, bởi vì lần đầu tiên Viên Phi Phi trông thấy hắn, câu đầu tiên nàng nói chính là ——
Quả thực giống như một con chó, cái tên này của ngươi gọi cũng không tệ.
Hắn tình nguyện làm thân chó, chỉ là có đôi khi, hắn sẽ không nhịn được mà muốn hỏi nàng.
Ngươi có cảm thấy, tấm thân chó này của ta, trong những năm qua mọc ra chút cốt khí khá hơn xưa chưa.
Hắn cũng đã lên tiếng hỏi rồi, trong một đêm thu. Hắn và Viên Phi Phi đang ngồi trong một căn chòi nhỏ bên con đường núi, Viên Phi Phi dựa lưng vào khung cửa uống rượu, nghe câu hỏi của Tám Chó, nàng bật cười ha ha.
Tám Chó cũng cười theo nàng.
Tám Chó biết, Viên Phi Phi luôn biết rõ tình cảm của hắn.
Lần đầu tiên hắn ở trong một căn phòng chứa củi, vừa kêu tên của nàng, vừa thủ dâm. Viên Phi Phi đẩy cửa bước vào, giây phút vừa trông thấy hắn, đã thoáng sửng sốt.
Nhưng chỉ là thoáng sửng sốt.
Tám Chó kéo quần của mình lên, che chỗ dưới thân đi, trên mặt vẫn còn phủ một lớp mồ hôi mỏng, hắn nhìn Viên Phi Phi, thở hổn hển không nói nên lời.
Viên Phi Phi mở rộng cánh cửa của phòng chứa củi ra, nàng khoanh tay dựa vào khung cửa, nhếch mép, nói: “Kêu tên làm gì, nhìn ta là được rồi, tiếp tục đi.”
Ánh trăng trắng như băng xuôi theo cánh cửa rộng mở tiến vào, quấn quanh sườn mặt gọn gàng nhưng lạnh lùng của Viên Phi Phi, gió thổi tà áo của nàng bay lên, lẫn trong hương vị của bùn đất và núi rừng, là cảnh phong tình quyến rũ nhất.
Tám Chó nghiêm túc nghe lời, lại tiếp tục động tay. Hắn không kêu tên nàng nữa, chỉ luôn nhìn nàng chăm chú.
Sau đó, bọn họ đối với cái đêm ấy một câu cũng không nhắc đến.
Cũng không hẳn là vì muốn che dấu gì, mà vì chuyện này đối với quan hệ giữa hai người bọn họ, vốn không tính là chi. Dưới cái nhìn của Tám Chó, thì hứng thú của Viên Phi Phi đối với đêm ấy còn không nhiều bằng đối với một món ăn trên mâm cơm.
Trong những ngày sau đó, Tám Chó cũng hay làm như vậy, có đôi lúc hắn làm nhiều, Viên Phi Phi sẽ cười mắng hắn, nói chó đến mùa động dục rồi.
Chỉ có một lần, sau khi Tám Chó đã thoải mái thư giãn xong, Viên Phi Phi ngồi xổm xuống trước mặt hắn hỏi hắn.
“Ngươi muốn đến độ như vậy, vì sao không tới hỏi ta.”
Tám Chó vẫn còn đắm chìm trong khoái cảm, thân thể hơi co rút, khuôn mặt hắn vùi trong đống rơm, tóc ướt đẫm mồ hôi. Hắn xuyên qua cặp mắt mông lung mờ hơi sương, nhìn Viên Phi Phi, giọng nói khàn ráp:
“Không hỏi……”
“Ha.” Viên Phi Phi cười một tiếng, đứng dậy.
Tám Chó sẽ không hỏi, cũng không muốn hỏi.
Bởi vì có một số sự việc, hỏi cũng uổng công, hỏi xong không bằng không hỏi.
Họ trôi dạt bên ngoài, lưu lạc bốn phương, bọn họ đều dần dần trưởng thành.
Viên Phi Phi vốn rất đẹp, chí ít trong mắt của Tám Chó, hắn chưa từng thấy qua người con gái nào lôi cuốn hơn, cho dù là Lăng hoa cũng không bằng. Tám Chó trở nên khá trầm lặng, luôn lặng lẽ đi theo sau Viên Phi Phi, hắn hiểu nàng quá rõ, có rất nhiều khi Viên Phi Phi không cần mở miệng, Tám Chó đã biết nàng cần gì.
Có một hôm, bọn họ đi ngang qua một dãy núi, Viên Phi Phi muốn leo lên đỉnh núi. Tám Chó leo lên theo nàng, đứng bên vách núi, Viên Phi Phi ngồi trên một tảng đá, dõi nhìn rặng núi ở xa xa, nàng bỗng nhiên hỏi hắn:
“Tám Chó, ngươi nói xem đám núi kia, trăm ngàn năm nay cắm trên một mảnh đất, có cảm thấy buồn chán không.”
Tám Chó đứng sau lưng Viên Phi Phi, nói: “Có.”
Viên Phi Phi bảo: “Ngươi làm sao biết”
Tám Chó nói: “Chỉ đứng có một chỗ, dĩ nhiên sẽ buồn chán.”
Viên Phi Phi cười cười, bảo: “Hoặc có lẽ, đó là nơi chúng chọn để dừng chân thì sao.”
Tám Chó nghe thấy câu này, trong lòng chợt run lên vô cớ, hắn như hiểu rõ rành rành một điều gì đó, không thể không cãi lại với nàng.
“Làm gì có chỗ nào để dừng chân, bất kể là người hay là núi, đều không cần chỗ nào để dừng chân cả.”
Viên Phi Phi liếc mắt qua nhìn hắn một cái, nói: “Không cần?”
Tám Chó: “Không cần.”
Viên Phi Phi cười một tiếng, quay đi, không nói gì. Tám Chó trông theo bóng lưng của nàng, chợt cảm thấy không cam lòng, hắn lại nói: “Người không cần nơi dừng chân, giống như ta chẳng hạn, trôi dạt nửa đời người, cũng không cảm thấy có gì không tốt.”
Viên Phi Phi duỗi lưng một cái, xoay người đi xuống núi, lúc đi ngang qua người Tám Chó, nàng ngáp một cái bảo: “Ngươi không cảm thấy không tốt, là vì chốn dừng chân của ngươi chính là ở đây.”
Chốn dừng chân của ngươi, chính là ta.
Tám Chó bắt đầu hối hận đã nói thừa một câu nói kia.
Không lâu sau đó, Viên Phi Phi cuối cùng muốn quay về thành Kỳ Thuỷ.
Nàng vẫn một thân một mình độc lai độc vãng như cũ, ra đi rất dứt khoát, không báo cho ai hay.
Nhưng Tám Chó vẫn giống y chang như bảy năm trước, đứng ở con đường bên núi, đợi thấy được nàng.
Viên Phi Phi vừa cười vừa cất tiếng chào với hắn, nói: “Ê.”
Thời gian tựa như trôi ngược lại về trước đó, hết thảy đều y chang nhau. Chỉ là đối với Tám Chó mà nói, khi ấy, là khởi đầu của hắn, mà giờ đây, chính là kết thúc của hắn.
Tám Chó ngăn nàng lại, nói: “Vì sao ngươi muốn quay về.”
Viên Phi Phi nói: “Muốn về thì tự nhiên về thôi.”
Tám Chó nói: “Ngươi bây giờ quay về thì được tích sự gì.”
Viên Phi Phi nói: “Chỉ có những việc được tích sự thì mới có thể làm sao. Trên đời này có bao người, cả đời làm toàn những việc vô tích sự.”
Tám Chó nhìn vẻ mặt bình đạm của Viên Phi Phi mà lòng rối bời.
“Trừ nơi đó ra, lẽ nào không còn bất cứ điều gì làm cho ngươi vướng bận sao.”
Viên Phi Phi nhướng mày, nói: “Ngươi muốn làm ta vướng bận à.”
Tám Chó không nói nên lời.
Viên Phi Phi khẽ cười một tiếng, vươn tay vỗ vỗ bả vai của Tám Chó, trong những năm qua, Tám Chó đã trở nên săn chắc hơn nhiều, một bàn tay của Viên Phi Phi đã không nắm được hết bả vai của hắn nữa.
“Ta đi đây, ngươi bảo trọng.”
Tám Chó cúi đầu nhìn Viên Phi Phi, thấp giọng nói: “Đã qua bảy năm rồi.”
Viên Phi Phi nói: “Đúng vậy.”
Tám Chó nói: “Đều đã trôi qua lâu như vậy, ngươi còn muốn quay về sao.”
Viên Phi Phi nhìn khu rừng trúc bên sườn núi, nói: “Chính là vì đã bảy năm rồi, cho nên mới quay về.”
Tám Chó nhíu đầu mày, hắn không hiểu.
Viên Phi Phi lại bảo: “Qua mùng bảy tháng sau, số ngày ta bỏ rơi hắn, sẽ nhiều hơn số ngày ta có được hắn.”
Gió núi nổi lên, hương trúc ùa tới, những lá trúc hẹp dài phất phới trong không trung.
Tám Chó mãi cho đến khi Viên Phi Phi đã đi xa chỉ còn để lại một cái bóng nhạt mờ, mới hoảng hốt quay đầu, la với theo: “Viên Phi Phi——! Ta sẽ đợi ngươi ở toà thành này!”
Viên Phi Phi không trả lời, bóng lưng của nàng dần dần mờ khuất sau đám lá thẫm xanh của rừng trúc, trông giống như một bức tranh thuỷ mạc.
Bao nhiêu điều muốn nói trước đó, bao nhiêu cảm tình muốn giãi bày, cũng chỉ vì một bóng lưng này, vỡ tan mất dạng.
Mà trên thế gian này lại có bao thứ cảm tình, vì một câu nói, giam giữ một nhân sinh.