Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai bữa nay, Tần Thanh Dư bận rộn đến mức thời gian của anh và Trần Tư hiếm khi trùng nhau.
Hai người như hai đường thẳng song song, mỗi người đều bận rộn với công việc của mình, không có điểm giao nhau. Trong khi đó, Lý Quang Kiệt không biết từ đâu mà có được số điện thoại của Trần Tư, liên tục nhắn cho cô vài tin nhắn kèm theo hình ảnh của Lý Chính Khải với dáng vẻ yếu ớt, sử dụng cả lời lẽ đe dọa lẫn cầu xin.
Nhưng Trần Tư không hề bị lay động, cô lạnh lùng xóa hết tin nhắn và đưa số của Lý Quang Kiệt vào danh sách chặn. Cô đã cắt đứt quan hệ với gia đình họ Lý từ khi mười tám tuổi, hà tất phải nhún nhường thêm.
Cô nhìn đồng hồ, ngồi xuống bàn trang điểm bắt đầu chuẩn bị. Tần Thanh Dư không cho phép cô mang sổ ghi chép vào hội trường, dù có chút do dự nhưng cô vẫn cố gắng ghi nhớ một số thuật ngữ chuyên ngành trong đầu. Chiếc điện thoại của cô đang phát bản tin kinh doanh khi cô bắt đầu trang điểm.
Trần Tư búi tóc lên, xịt khoáng rồi đắp mặt nạ. Váy và giày cao gót của cô đã được treo sẵn trong tủ ở lối ra vào, bên cạnh đó còn có một số bộ quần áo của Tần Thanh Dư, khiến căn phòng vốn lạnh lẽo này thêm chút ấm áp của cuộc sống gia đình.
Khi Tần Thanh Dư trở về đón cô, Trần Tư đã chuẩn bị xong. Cô lại hỏi liệu có thể mang sổ ghi chép không, và câu trả lời vẫn là “Không.” Cô đành chấp nhận, lên xe cùng Tần Thanh Dư, suốt dọc đường nghe lại tài liệu để chuẩn bị. Giao thông không tắc nghẽn, họ đến nơi đúng giờ. Buổi tiệc này được tổ chức tại một trang viên của một vị công tước, hiếm thấy người gốc Hoa, và Tần Thanh Dư là một trong số ít người đó.
Tần Thanh Dư mặc bộ vest màu nâu nhạt, đeo kính viền vàng, ánh mắt sau kính hơi nheo lại, giữ vẻ mặt lạnh lùng và xa cách, toát ra bảy phần hờ hững, ba phần kín đáo, trông rất cấm dục khó tiếp cận. Trần Tư khoác tay anh bước chậm rãi, mỗi bước đi đều khiến ngực cô khẽ rung lên. Cô mặc chiếc váy hở lưng màu champagne, hở đến phần thắt lưng. Dây đeo Body Chain trượt nhẹ xuống cổ cô, như đang vuốt ve làn da trắng muốt và vết sẹo dài nơi lưng. Đôi bông tai dài màu vàng kim lung linh trong ánh đèn, đung đưa theo từng bước đi. Trần Tư không hiểu tại sao cuối cùng Tần Thanh Dư lại chọn bộ váy này. Lúc trang điểm, cô còn phải nghiêng người thoa lớp kem che khuyết điểm, nhưng đúng là bộ váy này rất đẹp, đến mức cô không thể từ chối.
Cô không quen với những buổi tiệc như thế này, nhưng vẫn giữ mình theo sát Tần Thanh Dư khi họ tiến vào sảnh tiệc.
Ở góc cầu thang, Tần Thanh Dư dừng lại, cúi xuống hôn nhẹ lên tai Trần Tư. Tay anh đan vào tay cô, ngón tay lướt qua những ngón tay mềm mại, hít lấy hương hoa hồng thoang thoảng từ cơ thể cô. Anh bỗng nhớ lại hình ảnh quyến rũ của cô: vòng eo thon thả, đôi gò bồng đảo trắng ngần, và đóa hoa ẩm ướt ngọt ngào. Chiếc quần tây của anh bỗng trở nên chật chội hơn, mặt anh thoáng đỏ, khẽ ho một tiếng: “Hôm nay ở bên cạnh anh, đừng đi đâu xa.”
Anh vòng tay qua eo cô. Dù có thoa kem che khuyết điểm nhưng Tần Thanh Dư vẫn biết chính xác vị trí của vết sẹo dài đó – dấu tích để lại bởi kẻ bệnh hoạn Lý Quang Kiệt.
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo, đôi mắt lóe lên một tia xót xa nhưng anh nhanh chóng che giấu, mím môi, đưa cô vào đại sảnh. Ngay lối vào, khung cảnh lộng lẫy như ánh sao giữa màn đêm.
Có người tiến đến bắt chuyện với Tần Thanh Dư, Trần Tư đứng bên cạnh, im lặng như một đóa hồng trong bình – chỉ cần có nhan sắc là đủ. Chỉ khi Tần Thanh Dư nhìn về phía cô, cô mới nhẹ nhàng mở miệng giải thích.
Những cuộc giao tiếp thông thường không cần nhiều thuật ngữ chuyên ngành, và Tần Thanh Dư cũng hiểu phần lớn, cô theo anh đã lâu, nên cũng nhận ra vài gương mặt lớn trong giới kinh doanh.
Người trước mặt là con trai của công ty quang học danh tiếng Zelpius, nghe có vẻ là một dự án hợp tác trong lĩnh vực vật lý. Trần Tư không biết nhiều về mảng này, nhưng nhờ tài liệu của Tần Thanh Dư nên vẫn giữ được phong thái chuyên nghiệp. Cả hai chuyển sang nói tiếng Anh, Trần Tư chỉ cần đứng yên bên cạnh.
Từ xa vang lên tiếng cười chói tai, thu hút ánh nhìn của mọi người. Trần Tư ngước lên, toàn thân cô như đông cứng lại, cảm giác như một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống chân – mẹ kế của cô sao lại ở đây?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");