Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Tần Thanh Dư về đến nhà cũng chỉ mới mười giờ, Trần Tư vẫn đang ở phòng làm việc chuẩn bị tài liệu cho ngày mai. Anh đứng ở cửa, nhìn cô vừa lật sách vừa ghi chú mà ngẩn người.
Cô trông có vẻ gầy đi một chút, mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình trông nhỏ bé dưới ánh đèn, Tần Thanh Dư cảm giác mình có thể dễ dàng bế cô lên và tập thêm vài chục cái squat mà chẳng hề mệt mỏi.
Trần Tư quay đầu lại thì bắt gặp Tần Thanh Dư đang dựa vào khung cửa, thẫn thờ: Cặp kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng, anh vừa đi gặp bạn về, mặc một chiếc áo sơ mi rộng màu xanh lục nhạt, ở ngực in hình một chú gấu Bắc cực nhỏ đang bay, vẻ nghiêm túc lại thêm chút đáng yêu.
Với chiều cao và đôi chân dài, áo sơ mi được sơ vin gọn gàng làm nổi bật vòng eo mảnh khảnh của anh. Chỉ trong khoảnh khắc ngẩn ngơ đó, hình ảnh của Tần Thanh Dư hoàn toàn in sâu vào mắt Trần Tư, tựa như có một viên kẹo ngọt vừa rơi vào giếng nước cổ kính, khiến nước lan tỏa vị ngọt dịu dàng.
“Về rồi à?” Trần Tư lên tiếng trước, lúc đó anh mới tỉnh lại: “Ừ, về rồi.”
“Còn Tiếu Vũ Thừa… anh ấy bị gì ở lưng à?” Trần Tư chợt nhớ ra lý do anh ra ngoài, tiện miệng hỏi.
“Không phải lưng, là thận.” Tần Thanh Dư đi đến, hai tay chống lên bàn làm việc, ôm cả Trần Tư lẫn ghế vào lòng. Anh khẽ hôn cô một cái rồi buông ra, ngồi yên lặng bên cạnh nhìn cô làm công việc chuẩn bị. Bản thân anh cũng không rõ mình đang nghĩ gì, suốt đoạn đường về luôn cảm thấy bất an, có lẽ ít nhiều bị ảnh hưởng bởi Viên Như Mộng.
Hai người cứ lặng lẽ ngồi bên nhau như vậy, ánh đèn đổ xuống trang giấy như một dòng sông chảy, hơi thở của họ khuấy động những gợn sóng lăn tăn. Tần Thanh Dư lấy điện thoại ra tra cứu một hồi rồi ngẩng đầu lên: “Tư Tư, em đã tiêm vắc xin HPV 9 chủng chưa?”
Trần Tư nhìn anh: “Em đã quá tuổi để tiêm HPV rồi, vắc xin sẽ không còn hiệu quả với em.” Vắc xin HPV chỉ dành cho người từ 26 tuổi trở xuống, cô đã qua độ tuổi đó từ lâu.
Tần Thanh Dư “ồ” một tiếng rồi lại tiếp tục xem điện thoại: “Sắp đến đợt kiểm tra sức khỏe của nhân viên công ty rồi đấy, em nhớ đi kiểm tra nhé.”
Trần Tư thấy hôm nay anh có gì đó khác thường, nhưng không thể nói rõ được. Cô hoàn thành những phần cuối cùng của công việc, kéo ghế để Tần Thanh Dư ngồi sát lại, ép anh đối diện với mình: “Hôm nay anh làm sao thế? Nhìn lạ lắm.”
Tần Thanh Dư nhìn cô, ánh mắt đượm sáng mơ hồ, phản chiếu gương mặt của Trần Tư. Anh đưa tay che mắt cô, đứng dậy hôn lên môi cô. Chiếc bút rơi xuống sàn, vết mực lan ra tạo thành một đốm ẩm ướt.
Trần Tư ngẩn người một chút rồi ôm lấy anh, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng anh như muốn an ủi, cuối cùng thì ôm anh chặt hơn.
Mãi đến khi Tần Thanh Dư buông tay khỏi mắt cô, nụ hôn mới thực sự kết thúc. Trần Tư nắm lấy gương mặt của anh, nhìn vào đôi mắt chất chứa tâm sự của anh và dịu dàng nói: “Có ai bắt nạt bé Tần của chúng ta không đấy?” Cô chưa kịp nói hết câu đã bị anh ôm chặt lấy, giọng nói có chút trầm đục: “Thứ bảy này chúng ta đi khám sức khỏe nhé.”
“Được.” Trần Tư tuy không hiểu lắm nhưng nếu anh đã lo lắng thì cô không cần phải hỏi thêm lý do, khi nào đến lúc anh sẽ tự nói. Cô đưa tay xoa nhẹ thái dương của anh, cảm nhận được sức nặng của anh dần dần tựa vào người mình. Cô ghé vào tai anh thổi một hơi nhẹ: “Có đói không, để em nấu một bát hoành thánh nhỏ nhé?”
Người đàn ông trong lòng cô lắc đầu, Trần Tư cũng đành chịu thua, vừa ôm chặt cậu bạn nhỏ trong lòng vừa nghĩ lại những nội dung có thể cần đến cho ngày mai.
Đến khi Tần Thanh Dư cuối cùng đã xong màn làm nũng và rời khỏi người cô, trên gương mặt anh lại thoáng hiện chút ngại ngùng, như thể bị cô nhìn thấu điều gì đó. Cô xoay vai một chút, giơ hai cánh tay ra.
“Sao vậy?” Anh không hiểu lắm.
“Tay em bị tê rồi, phải để anh bế về phòng thôi.” Cô mỉm cười, dang rộng tay hơn. Tần Thanh Dư đến ôm lấy cô, nâng mông cô lên và đi về phòng ngủ. Đèn cảm ứng sáng lên rồi tắt theo bước chân hai người, xóa tan sự tĩnh mịch của một đêm dài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");