Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần Thanh Dư đáp xuống vào lúc mười hai giờ trưa, tối nay anh còn phải tham gia một buổi tiệc chiêu đãi đầu tư. Buổi chiều anh đã kín lịch gặp gỡ, chỉ còn chút thời gian cho bữa trưa. Vừa xuống máy bay, anh lập tức nhắn tin cho Trần Tư, sau đó cô nhanh chóng đáp lại.
“Chú ý an toàn, về sớm nhé.”
Anh nhìn lại tin nhắn, cất điện thoại vào túi rồi bước vào xe. Thay vì đến khách sạn, anh chuyển hướng đến bệnh viện tư. Lục Văn Đằng và người hiến tủy đã chờ sẵn trong phòng tiếp khách. Người hiến là một sinh viên đại học tên Tưởng Kiệt. Mặc dù cậu ấy đã khẳng định nhiều lần rằng mình chỉ muốn giúp đỡ, nhưng Tần Thanh Dư vẫn kiên quyết muốn gặp mặt một lần để đích thân cảm ơn.
Tưởng Kiệt và Lục Văn Đằng ngồi trong phòng tiếp khách, xác nhận thời gian cho ca ghép tủy. Cậu ấy cảm thấy hơi kỳ lạ khi chưa từng gặp mặt người nhận tủy, nhưng lại gặp không ít thân nhân của họ. Đối phương còn từ xa đến gặp mặt, điều này khiến cậu cảm thấy khá ngại ngùng.
Khi thấy Tần Thanh Dư bước vào, Tưởng Kiệt hơi lúng túng, đứng bật dậy khỏi ghế.
“Ngồi đi.” Lục Văn Đằng ra hiệu cho cả hai ngồi xuống nói chuyện. Tưởng Kiệt ngồi xuống ghế sofa, có phần ngượng ngùng, Tần Thanh Dư nhìn cậu ấy, rồi vươn tay ra bắt: “Cảm ơn cậu.”
Hai từ đơn giản ấy chứa đựng bao nhiêu cảm xúc, khiến Tần Thanh Dư như phải nuốt hết mọi khổ đau mà Trần Tư đã chịu đựng.
Không khí có phần ngượng ngập, Lục Văn Đằng nhanh chóng lên tiếng: “Cậu Tưởng, ngày mai cậu sẽ nhập viện để bắt đầu quy trình, mỗi ngày sẽ tiêm một liều chất kích thích, kéo dài năm ngày. Sau năm ngày sẽ bắt đầu lấy tế bào gốc tạo máu, quy trình kéo dài từ 3-4 giờ. Chúng tôi sẽ mua bảo hiểm sức khỏe một năm cho cậu và kiểm tra sức khỏe định kỳ. Mọi chi phí gián đoạn công việc trong thời gian này, anh Tần sẽ chi trả toàn bộ.”
Tưởng Kiệt gật đầu, có chút ngại ngùng: “Cũng không ảnh hưởng sức khỏe, phiền phức thế làm gì.”
“Cậu vẫn là sinh viên phải không?” Tần Thanh Dư hỏi.
Cậu ấy hơi khựng lại: “Đúng vậy, tôi học văn học Ý, năm ba rồi.”
“Cậu định đi làm ngay hay học tiếp?”
“Thực ra tôi đã nộp đơn vào chương trình cao học tại Đại học Roma, nhưng vẫn chưa quyết định. Có điều liệu có đi được hay không cũng chưa biết.”
Tần Thanh Dư nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Văn học có triển vọng tốt, cậu có thể cân nhắc học tiếp.”
Tưởng Kiệt mỉm cười: “Thật ra tôi cũng từng nghĩ đến việc đi làm, trước đây từng nghe một buổi chia sẻ của một chuyên viên phiên dịch, cảm thấy làm phiên dịch cũng ổn, nhưng đạt mức ấy thì rất khó, có lẽ học tiếp sẽ có triển vọng hơn.”
Nghe Tưởng Kiệt nhắc đến phiên dịch, Tần Thanh Dư bỗng thấy có chút thân thuộc, liền hỏi đó là ai.
“Là thần tượng của tôi, cô ấy tên là Trần Tư, là một phiên dịch viên rất xuất sắc.” Vừa nói xong, Tần Thanh Dư liền nhướng mày. Tưởng Kiệt thấy vậy, lập tức giải thích thêm: “Anh Tần chắc là không biết, nhưng trong giới ngôn ngữ, cô ấy rất nổi tiếng.”
Không phải là anh không biết, mỗi buổi sáng thức dậy, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là Trần Tư. Nhìn ánh mắt đầy ngưỡng mộ của chàng trai trước mặt dành cho cô, Tần Thanh Dư cảm thấy chút ghen tị xen lẫn niềm tự hào. Anh cố gắng giữ điềm tĩnh, khẽ gật đầu: “Tôi có nghe qua, rất chuyên nghiệp.”
Lục Văn Đằng bên cạnh cố gắng nén sự kinh ngạc và nhịn cười: Phản ứng này của tổng giám đốc Tần là sao, chẳng lẽ chỉ là trùng tên? Anh nhớ Trần Tư cũng là một phiên dịch mà.
Trong khi cuộc gặp diễn ra yên ả, Trần Tư lại đầy căng thẳng khi cầm điện thoại xem màn hình giám sát. Trịnh Chi Đào chính là ác mộng của cô, ác mộng mà cô không thể trốn thoát cả đời. Cô cố gắng kiềm chế không gọi điện cho Tần Thanh Dư, thay vào đó là gọi cảnh sát. Cảm giác buồn nôn liên tục dâng lên, cô không ngờ mình bị người lạ gài bẫy như vậy. Ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, cảnh sát đã tới.
Trần Tư nằm xuống giường, nhìn điện thoại. Tin nhắn từ Tần Thanh Dư vẫn chưa đến.
“Tuần này thật dài dằng dặc,” cô nghĩ thầm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");