Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cổ áo của Trần Tư mở rộng, để lộ những vết hôn đỏ hằn trên làn da mà Tần Thanh Dư để lại. Một bên ngực của cô bị anh bóp nắn, đôi môi anh ngậm lấy đầu nhũ, mút mạnh đến khi làn da mềm mại ấy lại hằn lên dấu vết của anh mới chịu dừng.
“Cô bé ngoan của tôi, em đã làm bài tập cẩn thận chưa?” Vừa nói, Tần Thanh Dư vừa để Trần Tư tách hai chân ngồi lên người mình, nhấp lên xuống không ngừng. Âm vật của cô sưng đỏ vì bị kích thích quá mức, hai cánh môi dưới ướt đẫm, thít chặt lấy dương v*t của anh, khao khát yêu thương.
Trần Tư nửa ngồi tựa người lên, sợi dây dẫn trên cổ rơi xuống ngực anh, ngón tay cô nhẹ nhàng chạm lên môi anh, đôi mắt long lanh nước. “Thầy không có ở đây, em đã không làm bài tập… muốn thầy phạt em.” Nói rồi, cô đưa tay lần về phía sau, chạm vào tinh ho*n của anh, khéo léo mơn trớn. Cơ thể cô nỗ lực nhấp xuống, dương v*t trượt vào trong, khiến hơi thở của Tần Thanh Dư trở nên gấp gáp.
“Thầy ơi… xoa ngực em đi… bị thầy mút đến đau…”
Những lời cô nói ra vốn đã đủ làm người ta khó kìm lòng, lại thêm việc Trần Tư tự xoa nắn đầu nhũ của mình, như không thể chờ đợi mà muốn dâng lên vòng ngực mềm mại ngọt ngào cho anh nếm thử.
Anh mạnh mẽ đổi tư thế, đè Trần Tư nằm xuống dưới mình, tách hai chân cô ra thật rộng và bắt đầu thúc vào. Dương v*t tiến sâu chạm đến nơi sâu nhất, khiến Trần Tư dù cứng miệng cũng mềm nhũn cả người dưới từng cú nhấp của anh. Anh muốn trừng phạt cô bé học trò hư hỏng này, vừa mới xa nhà một tuần đã để cô khao khát đến mức này, miệng còn đầy những lời gợi tình và ngọt ngào.
“Thầy sẽ kiểm tra kỹ nhé, ngoan một chút nào…” Vừa nói, Tần Thanh Dư vừa điều chỉnh góc độ, nhấn mạnh vào điểm nhạy cảm nhất của cô. Anh tách chân cô ra thật rộng, đến nỗi hai đùi căng thẳng, rút ra rồi lại nhấn mạnh vào sâu, khiến miệng lối vào căng đầy, mỗi lần nhấp vào đều khiến ngực cô rung lên. Anh cúi xuống, ngậm lấy đầu nhũ, liếm láp đến khi sáng bóng.
Dưới màn đêm tĩnh mịch, từng đường nét của hai người trở nên mãnh liệt, say đắm. Lúc này, anh là người nắm quyền tuyệt đối, không chút chần chừ hay e ngại trong việc thỏa mãn dục vọng. Dương v*t cắm sâu vào trong âm đ*o của Trần Tư, không ngừng dấn tới, hai tay anh mơn trớn bộ ngực đỏ hồng, chơi đùa với hai nhũ hoa màu hồng phấn đầy thẹn thùng.
“Thầy ơi… mỗi khi nghĩ đến thầy, nơi này đều thấy khó chịu, là vì sao vậy?” Trần Tư ngửa cổ lên, mặt đỏ bừng vì dục vọng, đôi mắt ướt át nhìn anh đầy uất ức, tay dắt tay anh xuống chạm vào vùng kín mềm mại ướt đẫm của mình. “Thầy biết không? Em có phải bị bệnh rồi không?”
Khi ngón tay anh chạm vào nơi mềm mại ấy, lý trí trong anh gần như tan biến. Anh chỉ muốn ăn trọn Trần Tư, gặm nhấm mọi phần của cô và giữ cô bên mình mãi mãi. Nén lại nhịp tim đang dồn dập, anh khàn giọng hỏi: “Nói thầy nghe nào, em đã nghĩ đến thầy thế nào?” Anh kéo sợi dây dài, trói hai cổ tay cô lại, dương v*t không ngừng chuyển động bên trong cô.
Dù bị thúc mạnh đến mức khó nói thành lời, Trần Tư vẫn cố gắng trả lời câu hỏi của “thầy”: “Có khi em tưởng tượng thầy trước mặt mình… muốn hôn thầy, muốn đưa ngực cho thầy nếm thử, muốn thấy thầy tháo thắt lưng để làm tình với em… muốn thầy phá hỏng em…” Càng nói, giọng cô càng nhỏ dần, đôi mắt rũ xuống, không dám nhìn thẳng vào Tần Thanh Dư.
Thật quá xấu hổ.
Lời nói của Trần Tư chưa bao giờ quyến rũ đến vậy, mỗi câu cô nói khiến dương v*t của anh càng thêm cứng rắn. Khi cô kết thúc, cơ thể anh đã căng cứng đến mức không thể chịu thêm.
Cuộc giao hoan này trở thành nơi giải phóng mọi khát khao, ánh mắt Trần Tư ướt đẫm, vừa ngượng ngùng lại như biển đêm, sâu thẳm và mê hoặc. Nhưng trên mặt biển ấy có một ngọn lửa đang bừng cháy, mỗi lúc một mãnh liệt.
Anh như một thủy thủ đốt lên ngọn lửa ấy, tình yêu lan tỏa khắp không gian. Anh kích thích ngọn lửa, để nước biển lạnh lẽo nhuốm sắc nóng bỏng, lại như kẻ chết đuối trong biển lửa ấy, bị những cơn sóng ào ạt nhấn chìm toàn thân.
“Là lỗi của thầy, bảo bối của thầy, em có tha thứ cho thầy không?” Anh vừa nói vừa thúc sâu vào bên trong cô, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống người Trần Tư, như từng giọt lửa đốt cháy làn da cô.
Trần Tư cắn chặt môi, tiếng rên ngọt ngào của cô kéo dài, như những sợi kẹo đường dẻo dai quấn lấy cả hai người, không thể tách rời. Cảm giác giữa họ không chỉ cuồng nhiệt mà còn pha chút dịu dàng của những nụ hôn, như muốn xoa dịu đi sự mãnh liệt để đêm nay kéo dài vô tận.
Trần Tư ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời đầy sao trên cao, bỗng nhiên nhớ đến câu nói của triết gia Kant: “Có hai điều, càng suy ngẫm nhiều lần và càng lâu, tôi càng cảm thấy chúng luôn mới mẻ và đáng kinh ngạc, luôn tạo cho tôi sự ngưỡng mộ sâu sắc và niềm tôn kính – đó là bầu trời đầy sao trên đầu và quy luật đạo đức trong lòng.”
Cô có bầu trời sao, còn quy luật đạo đức thì thật sự không cần thiết.
Đó không phải là thứ cần có khi làm tình dưới bầu trời sao, cũng không phải điều thiết yếu khi ở bên cạnh người mình yêu.
Chỉ cần đầy cảm xúc thôi cũng được, sống như vậy rất hạnh phúc – ít nhất là khi ở bên Tần Thanh Dư, cô cảm thấy như thế.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");