Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người ngủ đến gần mười giờ mới tỉnh dậy. Làn da của Trần Tư lộ ra ngoài chăn bị Tần Thanh Dư cắn đến đỏ từng mảng, thậm chí đầu nhũ còn bị cọ xước. Không hiểu sao anh lại như vậy, rõ ràng sau khi xong chuyện vẫn còn muốn cắn và bú. Màn chính kết thúc nhưng lại thêm những màn phụ đa dạng khiến hai người loay hoay đến hai ba giờ sáng mới ngủ được. Không rõ cách âm có tốt không, không biết đã bị nghe thấy bao nhiêu.
Khi Tần Thanh Dư tỉnh dậy, thấy Trần Tư đang nằm nghiêng, anh lặng lẽ nhấc chân cô lên, chạm nhẹ vào vùng kín sưng đỏ. Chỗ đó đã sưng và khô lại, trông có chút đáng thương. Anh vừa chạm nhẹ, lối vào lập tức co thắt theo phản xạ.
Khi Trần Tư mở mắt, thấy anh đang cúi xuống người cô, tay khẽ mân mê vùng kín. Cô theo phản xạ đưa chân đạp anh một cái, khiến anh mất đà ngã xuống sàn với một tiếng “bịch”.
Cả hai tỉnh hẳn. Trần Tư vội vã lại gần xem Tần Thanh Dư đang cuộn người dưới sàn, cô xoa đầu rồi xoa mông anh. “Đau không?” Trần Tư lo lắng hỏi, anh không trả lời, khiến cô phải ngồi xổm bên cạnh, kiểm tra xem anh có bị thương không. Đột nhiên, anh dang tay ôm cô vào lòng: “Tư Tư, em ác quá, đến cả chồng mình cũng đạp xuống đất.”
“Đừng làm trò nữa, để em xem có bị thương không?” Trần Tư ngắt lời, kéo cánh tay anh lên kiểm tra rồi cởi áo ngủ để xem vùng bụng dưới, nhưng bị anh giữ chặt tay, ấn lên phần bụng săn chắc. Anh chống tay, nằm ngả ra sàn, áo xộc xệch, để lộ vòng eo và cơ bụng rắn chắc. Anh cố ý kéo áo xuống thấp, trông đầy vẻ phóng khoáng. “Đến đây, cứ tha hồ mà hành hạ anh đi!”
Trần Tư cảm thấy hai bên thái dương nhói lên, cô nằm xuống người anh: “Giám đốc Tần, chúng ta không thể trưởng thành hơn được sao?”
“Không được, anh bị ngã đến mất trí nhớ rồi, em phải chịu trách nhiệm.” Tần Thanh Dư nói đầy lý lẽ. Trần Tư âm thầm đảo mắt khinh bỉ trong lòng, rồi nói: “Mất trí nhớ sao? Vậy chuyện hôm qua em đã đồng ý mặc đồ bơi trong hồ bơi cho anh xem coi như không tính nữa rồi.”
“Không được, Tư Tư nói rồi thì phải làm.” Anh ôm chặt cô, cọ nhẹ như một chú chó lớn. Trần Tư kéo anh đứng lên: “Đi ăn đi, sàn nhà lạnh.”
Tần Thanh Dư trước đây không như vậy, anh thay đổi từ lúc nào, Trần Tư cũng không rõ.
Nhà cổ hôm nay có nhiều họ hàng đến, các cô chú của Tần Thanh Dư cũng ghé thăm ông cụ. Trần Tư đi sau anh, chào hỏi từng người, không khí trong nhà bận rộn và nhộn nhịp.
Hai người quấn quýt suốt cả buổi chiều, không ngừng nhận các cuộc gọi, nhưng cuộc gọi vào lúc hoàng hôn có vẻ đặc biệt. Tần Thanh Dư nhíu mày, ra hiệu rằng anh cần ra ngoài một lát. Trần Tư ngồi lại trò chuyện với mẹ Tần, các cô dì kéo cô vào chơi mạt chược.
Lúc đầu, cô có chút may mắn của người mới chơi, nhưng dần dần liên tục thua.
Khi Trần Tư thua đến năm nghìn, Tần Thanh Dư cuối cùng quay lại. Anh đứng bên cạnh, liếc nhìn bài của cô, trong khi cô còn đang tính toán, anh nhanh chóng đánh bài, “Găng.” Rồi bốc được một quân khác, “Găng thượng hoa.”
(*) Chịu, không biết cái món mạt chược này.
Một ván gỡ gạc.
“Tư Tư, ra ngoài một chút, chúng ta phải về rồi.” Tần Thanh Dư chào hỏi mọi người, rồi dẫn Trần Tư lên lầu. “Có chuyện gì vậy?”
Nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, cô không khỏi căng thẳng.
“Chuyện này, anh nghĩ vẫn nên nói với em. Mẹ kế của em đã bị bắt, bà ta định hại Lý Minh Hành nhưng bị bác sĩ phát hiện kịp thời. Họ phát hiện bà ta từng dùng chiêu này với mẹ em, tráo thuốc. Cộng với những chuyện trước đây, e rằng Lý Quang Khiết và bà ta không ai thoát được, còn có cả Lý Đạt Thiên nữa.”
Trần Tư nhớ lại chuyện hai người đó đã chặn cô ở cửa căn hộ, tay vô thức siết chặt, móng tay in vào lòng bàn tay. Cô cắn môi để kiềm chế cảm xúc: “Lý Đạt Thiên làm sao?”
“Hắn là tình nhân của Trịnh Chi Đào, Trịnh Chi Đào còn lừa Lý Quang Khiết nhận hắn làm con nuôi. Lý Quang Khiết đúng là vừa bị cắm sừng vừa bị lừa.”
Nghe xong, Trần Tư hạ mắt, đáp khẽ: “Oan có đầu nợ có chủ, giao cho cảnh sát xử lý thôi.” Dù nói vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy sống mũi cay cay. Những chuyện này dường như không còn liên quan đến cô, nhưng khi nghe, cô vẫn thấy trống trải, như thể cơn ác mộng dai dẳng cuối cùng cũng đã tỉnh.
Cô thấy mệt mỏi, có lẽ do đêm qua chơi quá muộn, hoặc do buổi chiều chơi mạt chược hơi đau đầu, Trần Tư cảm thấy rất đuối sức. Cô thở dài, nhưng ngay lập tức được ôm vào một vòng tay ấm áp.
Vòng tay ấy mạnh mẽ, ấm áp.
Chỉ trong tích tắc, mọi giọt nước mắt bị kìm nén bỗng tuôn trào. Cô nắm chặt vạt áo Tần Thanh Dư, lặng lẽ khóc.
Anh vỗ nhẹ lưng cô: “Mọi chuyện qua rồi, Tư Tư.” Anh biết Tư Tư của mình không nên phải chịu những cơn ác mộng như thế, mỗi ngày sau này cô sẽ sống trong bình yên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");