Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Tư hít một hơi, lại bị Tần Thanh Dư ôm chặt vào lòng. Giọng anh trầm ấm, hơi thở phả vào tai cô: “Anh sẽ không để em đi.”
Chuyện gia đình của Trần Tư là do Tần Thanh Dư từ từ tìm hiểu ra. Khi anh mới quen cô, hoàn toàn không ngờ rằng sau lưng cô lại có một câu chuyện đầy rối rắm đến vậy.
Gia đình Trần Tư thuộc diện trung lưu, bố cô có hai căn nhà và một công ty riêng, trong nhà còn có một người em trai ruột tên là Lý Minh Hành. Không biết bố mẹ cô nghĩ gì mà đẩy cô ra nước ngoài khi vừa đủ tuổi trưởng thành, ném cô sang Ý rồi nói những lời như “cắt đứt quan hệ huyết thống.”
Việc họ tìm cô bây giờ hoàn toàn không phải do hối hận, mà vì em trai cô bị bệnh bạch cầu. Bố cô và mẹ kế muốn dùng tên của đứa em trai để lấy một phần tài sản. Lý Quang Khiết mới đi tìm Trần Tư, hy vọng cô cứu lấy em trai để tài sản không chảy ra ngoài.
Việc Trần Tư không gặp Lý Quang Khiết là điều hiển nhiên, dù sao ngay cả họ cô cũng đã đổi, thì còn lý do gì để công nhận người bố này?
“Không cần lo.” Tần Thanh Dư hôn lên má cô, tay anh lướt xuống đôi chân ướt sũng, kéo khóa và đút cây gậy nóng bỏng của mình vào.
“Ah—” Trần Tư hít một hơi lạnh, so với những rắc rối lâu dài, thì thứ trước mắt lại càng nguy hiểm hơn. Cô vẫn chưa quen với kích thước của anh, thô dài, cương cứng, vươn lên một góc 45 độ, ép chặt vào bụng anh rồi đẩy mạnh vào bên trong. Vòi sen vẫn đang mở, bọt nước không ngừng chảy xuống. Động tác của Tần Thanh Dư nhanh và mạnh, khiến Trần Tư đứng không vững, buộc phải níu vào áo anh để cố gắng đứng thẳng. dương v*t của anh đẩy vào đến tận sâu bên trong, từng đợt khoái cảm tràn ngập khiến Trần Tư điên đảo. Khi rút ra, phần ấy của anh nóng rực chạm vào đùi cô, chỉ cần liếc nhìn cô đã có thể thấy chính mình đang nuốt trọn bộ phận của anh — từng hồi nuốt vào rồi rút ra. Phần ấy ửng đỏ, như một trái đào căng mọng. Tần Thanh Dư nắm lấy bầu ngực của Trần Tư, di chuyển hông, khiến cô chỉ có thể dựa vào mỗi phần kết nối với anh. Cô bị đẩy đến mức nhức mỏi, bọt xà phòng từ từ chảy xuống mắt cô, trùng hợp với cú đâm sâu của anh.
“Ưm…” Trần Tư nắm chặt cánh tay Tần Thanh Dư, cố vặn mình lại, nhưng phát hiện mắt đang nhắm chặt: “Bọt xà phòng chảy vào mắt em rồi.”
Tần Thanh Dư vốn đang cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị, chợt bật cười, mím môi cười nhẹ. Anh giúp cô rửa sạch bọt, rồi cúi đầu trao cô một nụ hôn sâu. Cây gậy bên dưới của anh lại căng cứng thêm, khiến cô khó thở. Tần Thanh Dư bế Trần Tư lên để cô có thể quấn chân quanh eo anh. Bị nâng lên bất ngờ, cô hoảng hốt kêu lên: “Tần Thanh Dư, đặt em xuống.”
“Không.” Anh vừa nói vừa tiếp tục đẩy vào sâu hơn, sau đó anh ôm chặt lấy cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");