Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Thôi đi, giả bộ thanh cao gì chứ, tôi có ý tốt, cô không muốn nhận thì thôi.” Lâm Thiến bĩu môi khinh bỉ cất giọng, pằng một tiếng đem đống đồ vứt vào thùng rác…Hứa Hoan Nhan đóng cửa lại, trên mặt còn vương lại nét cười gượng gạo. khóe môi trể xuống, diện mạo như sắp khóc.
Hứa Hoan Nhan nhẫn nhịn, cố nhịn lần nữa. Cô đứng trong phòng rửa tay, hai tay kéo khóe môi cong nhếch lên, làm cho khuôn mặt hiện ra một nụ cười.
Kia là nụ cười rất gượng ép, nhưng nó lại đại biểu cho tánh quật cường của cô, Hứa Hoan Nhan cô không muốn làm rùa rụt đầu mặc ẹ kế đánh chửi, cha lại ngã bệnh, từ nay về sau cô sẽ kiên cường học cách bảo vệ cha.
Tĩnh tâm lại, cô chuẩn bị sách vở đi đến trường, lúc xuống lầu, lại gặp phải Lâm Thiến ăn mặc sặc sở, cùng một đám nữ sinh vây quanh cô ta đi đến, Hứa Hoan Nhan nhìn như không nhìn, chỉ chào hỏi qua loa với bạn học, sau đó vượt lên trước.
“Ừm, các bạn đừng thấy dáng vẻ người ta lúc nào cũng thanh à lầm nha, trước mặt đàn ông thì người ta lại vô cùng cởi mở đấy!”
Hứa Hoan Nhan vốn là đường mình mình đi, nhưng lời nói châm chọc của Lâm Thiến lập tức truyền đến tai cô, chân lảo đảo bước, cô thiếu chút không chống đỡ nổi thân hình, mà những người kia nhao nhao lên, lời nói như dao kiếm, giống như không muốn chừa đường sống cho cô…” Tôi nghe chồng tôi nói, cô ta chủ động ** với đàn ông a! Trên giường với đàn ông rất là biết cách chìu chuộng. Thật không biết xấu hổ là gì!”
“Thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nhìn ra vẻ thanh thuần, ai dè lại là người như vậy…”
“Đúng là, thật sự mất cả thể diện!”
Toàn bộ lời nói đó cô cũng không nghe được câu nào, trong đầu cô chỉ có một ý niệm hiện ra!
Anh ta và Lâm Thiến trong lúc thân mật lại nói nhiều chuyện với cô ta, thậm chí còn vũ nhục cô! Hứa Hoan Nhan trong đầu chỉ thấy một mảnh mơ hồ, đột nhiên nổ tung, không nghe thấy âm thanh gì, chung quanh cũng không có bóng người nào, tất cả đều mờ mờ ảo ảo. Chân bước máy móc về trước, trong lòng không ngừng có âm thanh thúc giục cô, mau bước đi, không cần ở đây nghe mọi người bêu rếu mình!
Không biết cô như thế nào tới được lớp học, thật khó khăn trôi qua hết tiết học, cô như cái xác không hồn trong đầu trống rỗng một mảnh, bước đi ra ngoài. Buổi trưa ánh mặt trời chói chang, khiến Hứa Hoan Nhan đầu váng mắt hoa, mọi người đi qua lại người cô, cũng khinh bỉ nhìn cô, chỉ chỉ trỏ trỏ cô là cái đồ dâm phụ, không hơn không kém dâm phụ!
Píp píp, bên tai cô chợt vang lên tiếng còi xe, Hứa Hoan Nhan theo thói quen chạy ra, lại phát hiện chiếc xe vô cùng quen thuộc, chính là của Thân Tống Hạo.
Quả nhiên, Lâm Thiến thùy mị đi tới, từ xa đã nghe âm thanh ngọt ngào của cô ta: “Hạo, anh tới đón em!”
Cửa sổ xe từ từ kéo xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ mà yêu nghiệt của anh ta, một tiếng huýt sáo vang lên: “Em yêu, lên xe!”
Hứa Hoan Nhan giống như phát điên bất chợt nhào qua, cô gắt gao nắm lấy cửa sổ xe anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì tức giận: “Thân Tống Hạo, cái tên khốn kiếp này. Khốn kiếp, anh không phải là người mà, anh thật vô sỉ!”
Cô điên rồi mới hung hăng mắng anh ta ngay chổ này, hoàn toàn không bận tâm đây là trường học, cả đám người xung quanh nhìn cô giống như quái vật!