Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cà phê Phin
"Ba ơi, con đến rồi." Trong phòng bệnh, một ông lão vừa mới giải phẫu xong vài ngày trước đang nằm ở trên giường, trên người cắm đầy những cái ống, liếc nhìn qua đã thấy giật mình.
Ông lão nghe thấy có người gọi mình, đẩy mí mắt lên hơi quay đầu sang đáp lại.
"Hôm nay ba thấy thế nào?" Người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ kéo cái ghế ngồi xuống cạnh giường, sau đó liền cầm lấy hồ sơ bệnh án bên giường lật xem.
"Khụ khụ, tốt hơn chút, chỉ là vết thương có hơi đau." Ông lão mấy ngày trước mới phẫu thuật tim, lúc đó đang ở trong hội nghị đột nhiên quỵ xuống, làm mọi người sợ đến náo loạn, sau đó được đưa đi bệnh viện. May mà tiến hành giải phẫu đúng lúc, bằng không hậu quả khó mà lường được.
"Đúng rồi, chuyện của công ty." Ông lão lại mở miệng nói.
"Chuyện của công ty ba đừng lo, con từ nước ngoài trở về, sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời ba đi làm, ba cẩn thận dưỡng bệnh đi." Ông lão nghe tới đây mới thấy yên lòng, thật sự ông phải rất may mắn mới có một đứa con trai như thế.
Đúng rồi, con trai của Lý Trùng Mậu ông – Lý Dật Thành, đương nhiên là rồng phượng trong loài người.
Năm đó ông tay trắng dựng nghiệp, từ một công nhân nhỏ phấn đấu thăng cấp, mới tạo thành đại nghiệp thiên thu này, một tay sáng lập lên nhà máy đại nghiệp căn cơ vững chắc – tập đoàn Hoa Mậu. Hầu như hơn một nửa số linh kiện ô tô ở Đông Nam Á này đều được nhà máy chế tạo này nhận thầu, danh tiếng có thể nói là vang vọng khắp châu Á.
Thế nhưng ai cũng sẽ có thời điểm 'xế chiều', ông đúng là già rồi, dĩ nhiên ngày càng lực bất tòng tâm, không đau chỗ này thì chính là bị bệnh chỗ kia, hiện tại rốt cục ngã xuống.
Chẳng qua may là, ông trời ban tặng cho ông một đứa con trai, đại nghiệp này cuối cùng cũng có người truyền thừa.
Ông lão nhiều năm trước đưa hắn tới thủ đô học, sau lại đưa hắn ra nước ngoài, hiện tại con trai lớn rồi, rốt cục bây giờ đã trở thành tài năng, học tập tốt trở về.
Nhìn đứa con trai lúc trước gầy nhỏ giờ đã thành một chàng trai cao 1m88, trong lòng ông lão cảm động và tự hào há có thể dùng bất kì hình ảnh hay ngôn ngữ nào để diễn tả?
"Qủa nhiên là con trai tốt của Lý Trùng Mậu ta." Ông lão thư thái nói ra một câu, nhất thời cảm thấy vết thương đau đớn đã tiêu hao đi, tinh thần thoải mái.
"Chỉ là lần này con nhất định phải tìm ra đứa trẻ năm đó, ba không thể lại ngăn cản con." Lý Dật Thành kiên định nói, khẩu khí hoàn toàn không cho thương lượng.
"Aiz, Dật Thành, tâm địa con lương thiện như vậy, ba cũng chỉ là sợ con bị thiệt thòi. Nếu con đã lớn rồi, vậy ba cũng không thể lại trái phải quyết định thay con. Dù con có yêu người như thế nào, ba cũng sẽ không can thiệp chuyện của con." Lý Trùng Mậu thở dài một tiếng, ông xác thực là đã già rồi mệt mỏi, có một số việc ông không muốn làm cũng không muốn để ý tới, chỉ muốn hưởng thụ vui vẻ, ông thậm chí còn nghĩ tới chờ thêm một đoạn thời gian nữa, bệnh của mình chuyển biến tốt, Dật Thành cũng nên bắt đầu chuyện công ty, còn ông thì về hưu hưởng thọ, đi du lịch đây đó.
"Ba cẩn thận dưỡng bệnh đi." Lý Dật Thành nắm tay ông "Con đi trước, mới vừa về nước, có bạn bè cũ ở Bắc Kinh muốn gặp con."
"Ừ đi đi, lái xe chậm thôi." Lý Trùng Mậu căn dặn.
Lý Dật Thành lái xe ra ngoài lúc trời đã tối, ngoài cửa kính xe là cảnh sắc ăn chơi trác táng, không giống như khu công nghiệp tiêu điều, cuộc sống thành thị lúc về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Hắn mở phát thanh bên trong xe, tiếng nhạc êm ái vang lên. Một bên khuỷu tay dựa bên mép cửa kính, chống đầu, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Hồi ức.
"Này, Thiên Thiên, hôm nay anh muốn dẫn em đi đâu chơi?" Một bé trai bảy tuổi mặc quần yếm, trong miệng ngậm một chiếc kẹo que, kéo cậu bé mười tuổi bên cạnh, chờ mong hỏi.
"Hôm nay anh dẫn em đi săn kho báu có được không?" Cậu bé lớn tuổi hơn con mắt linh hoạt đảo một vòng, sau đó lại nhìn kẹo que trong miệng bé trai kia, nuốt nước miếng, "Anh cũng muốn ăn kẹo."
"Được thôi, ngày mai em lấy cho anh một nắm kẹo. Đây là kẹo que sô cô la ba em mua ở Hồng Kông về, ăn ngon lắm." Bé trai nọ hào phóng đáp ứng.
"Được a, được a." Cậu bé lớn tuổi hơn nhếch miệng gật đầu. Ba của anh nghèo, tự nhiên không thể mua đồ ăn vặt cho anh được, chỉ là những đứa trẻ thì thường thích ăn những thứ này nhất.
"Đi thôi, chúng ta đi nhanh chút, nếu không ba ba sẽ phát hiện, để em đi chơi cùng anh nha." Bé trai nhìn xung quanh mấy lần, sau đó thúc giục.
"Được, đi thôi đi thôi, săn kho báu bí ẩn nào." Thiên Thiên kéo tay bé trai, hai đứa trẻ vui vẻ nhanh chân chạy xa.
Đó là thời điểm nghỉ hè năm bảy tuổi của hắn, Lý Trùng Mậu làm việc trong nhà máy, vì hắn nghịch ngợm nên cũng phải theo tới.
Thời điểm Tập đoàn Hoa Mậu mở rộng, mới vừa bước lên quỹ đạo, Lý Trùng Mậu tự nhiên bận rộn đến không thể tách ra, vừa đến công ty là vùi đầu làm việc, không có thời gian đi quản con trai mình.
Nghĩ đến trong công ty là địa bàn của mình, liền căn dặn con trai chỉ có thể chơi đùa ở bên trong văn phòng, không được chạy xa, mới yên lòng làm việc.
Lý Dật Thành giống như chú chó nhỏ bị nhốt trong lồng sắt, hắn chạy xung quanh nhà máy, chơi đến vui vẻ.
Trong kì nghỉ hè, có một số công nhân cũng lén mang theo con cái đi làm, vì vậy Lý Dật Thành cũng kết bạn không ít với những người bạn nhỏ. Mỗi ngày đều vui vẻ chơi trò đuổi bắt, rất thích thú.
Trong đó có một người tên là Thiên Thiên, lớn hơn so với hắn, chơi cùng Lý Dật Thành rất hợp ý, khoảng thời gian đó hắn và Thiên Thiên luôn dính lấy nhau, giống như hai đứa bé sinh đôi vậy.
Lý Dật Thành nghĩ đến hồi ức ấm áp này, khóe miệng không khỏi cong lên một chút.
Thế nhưng, hắn vừa nghĩ tới chuyện xảy ra sau đó, ánh mắt lại ảm đạm. Bởi vì ai cũng không ngờ tới, lần đi săn kho báu đó, lại phát sinh một chuyện.
"Em xem, nơi này có thật nhiều kho báu a." Thiên Thiên lén mang Lý Dật Thành tới một nhà kho không có người, cái nhà kho kia còn có bảng hiệu "Nhiều đồ bỏ hoang chất đống, người không phận sự miễn vào.", thế nhưng đã mục nát hơn nửa.
"Khụ khụ, đây là nơi nào?" Lý Dật Thành hít một ngụm tro bụi nồng đậm, sặc đến nỗi chảy nước mắt.
"Đây là kho báu vật anh phát hiện ra, hiện tại đưa em đến, đây là bí mật của hai chúng ta, em không được nói cho người khác biết." Thiên Thiên nghiêm túc nói, sau đó lại mang hắn đi vào sâu hơn, tầm mắt càng thêm tối.
"Oa, những thứ đang lóe sáng này là gì vậy?" Lý Dật Thành vốn có chút sợ hãi, đặc biệt là thấy trên những cái kệ giăng đầy mạng nhện, thế nhưng đột nhiên phát hiện trên đất rải rác mấy hạt châu nhỏ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, lập tức tò mò không còn sợ hãi trong lòng nữa.
"Những thứ này hả, gọi là Dạ Minh Châu, em xem có phải rất đẹp không?" Thiên Thiên đắc ý nhặt lên một viên, sau đó đặt trên lòng bàn tay Lý Dật Thành.
Kỳ thực gọi là Dạ Minh Châu, cũng chỉ là một loại linh kiện vô dụng bị bỏ đi thôi, hình dạng vẫn giữ nguyên nên có thể phát ra ánh sáng giống như lăng kính vậy. Bên trong nhà kho này chuyên để những đống đồ nguyên liệu tạp vật vô dụng bày ra bên nhà máy, mấy đồ linh tinh không ai quản lí, liền trở thành kho báu của Thiên Thiên. Đứa trẻ đối với bất cứ thứ gì cũng đều ôm thái độ mới mẻ, huống hồ là đồ vật ít nhìn thấy trong cuộc sống bình thường.
"Oa, phát sáng thật này." Lý Dật Thành rất hưng phấn, hắn phát hiện trên đất còn rải rác rất nhiều liền nhặt một viên lại một viên, muốn đem về nhà.
"Bên kia còn nhiều lắm, anh tìm giúp em." Thiên Thiên thấy hắn yêu thích như thế, trong lòng mừng rỡ, đi bộ vài bước, không biết đi tới cái kệ nào trong nhà kho.
Lý Dật Thành nhặt mấy viên ở gần mình, hắn nhấc eo lên, nhìn xung quanh một hồi, nhưng không thấy hình bóng Thiên Thiên đâu, "Thiên Thiên?"
Tiếng gọi ở trong nhà kho bị vọng lại, có cảm giác âm trầm.
Lý Dật Thành rùng mình một cái, bắt đầu sợ hãi "Thiên Thiên, anh ở đâu, mau ra đi!"
Vẫn không có ai trả lời hắn.
Thiên Thiên đi đâu rồi?
Trong kho hàng cũ kệ giá vô số, từng hàng từng hàng không chỉnh tề, ít người quản lí, có chỗ sắt thép đã bị ăn mòn, bên trên lại chất tạp vật linh tinh, có vẻ hơi lộn xộn.
"Anh ra đây đi, em rất sợ!" Lý Dật Thành một bên gọi, một bên đi sát từng bên kệ hàng tìm kiếm, lúc phát hiện ra Dạ Minh Châu cũng không rảnh nhặt lên.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một cái kệ cách đó không xa, có bóng người quen thuộc đang ngả người trên mặt đất, nửa người đều tiến vào bên trong cái kệ, không biết tìm kiếm món đồ gì ở đó.
Lý Dật Thành vui mừng chạy đến chỗ cái kệ đó, nhưng không cẩn thận vấp phải một ống sắt phế liệu trên mặt đất, ngã xuống bên cạnh.
Hầu hết những cái kệ đó đều bị rỉ từ bên trong ra bên ngoài, giống như những mẩu sắt mỏng manh, từ lâu đã mất đi khả năng chống đỡ.
Giống như hiệu ứng quân bài domino, chiếc kệ bị Lý Dật Thành đụng phải lắc lư sang trái rồi lại sang phải vài lần, đột nhiên đổ xuống, sau đó là những cái kệ bên cạnh nó. Các đồ vật trên kệ rơi xuống như mưa rải rác trên mặt đất, tạo ra một tiếng động kinh hoàng.
Mà Thiên Thiên ở ngay phía dưới, chưa kịp tránh ra đã bị đồ vật nện xuống vùi lấp.
Xe cứu thương dừng ở bên ngoài nhà kho vù vù vang vọng, tiếng vang lan ra toàn bộ nhà máy.
Lý Dật Thành đã sớm được công nhân đưa ra ngoài, chờ ở bên ngoài kho hàng, cùng với những công nhân phân xưởng vây xem xung quanh, chờ đợi.
Một vài người khuân vác mạnh mẽ, dưới sự điều hành của quản lí, đã đưa nhân viên y tế vào trong một lúc lâu, nhưng vẫn chưa đi ra.
Đợi một hồi, mấy người khuân vác kia mới lục tục đem những mảnh vỡ lớn từ bên trong loại bỏ. Thế nhưng vẫn không thấy hình bóng của nhân viên y tế đi vào và Thiên Thiên đâu.
Lý Dật Thành một bên khóc, một bên nắm thật chặt những viên Dạ Minh Châu vừa nhặt được.
"Con trai của tôi đâu? Con trai của tôi đâu?!" Đột nhiên, có người mặc đồng phục công nhân đẩy đoàn người ra vọt vào, phát rồ tìm kiếm xung quanh, muốn vọt vào trong kho hàng.
"Anh bình tĩnh đi, trước tiên bình tĩnh." quản lí kia ở bên ngoài nhà kho ngăn người đàn ông lại, chỉ sợ hắn loạn càng thêm loạn.
"Đừng cản tôi, để tôi tìm con trai của tôi." Người đàn ông muốn tránh thoát khỏi tay quản lí, sau đó lại có mấy người đi lên, ghìm hắn lại.
"Suỵt, ông chủ lớn đến rồi." Một người quản lí khác chạy đến và nói, bắt đầu xua đoàn người đi, "Người không có liên quan thì mau mau tản đi, làm gì thì làm đi, đừng vây quanh nữa. Đi mau!"
Sau đó nhóm quần chúng vây xem liền như chim muông tản đi, nhất thời yên tĩnh không ít.
"Hiện tại thế nào rồi?" Lý Trùng Mậu gián đoạn hội nghị, vội vã từ tòa nhà văn phòng chạy tới.
"Ba ba." Lý Dật Thành nhìn thấy Lý Trùng Mậu, lập tức giãy ra khỏi tên quản lí đang giữ lấy hắn, chạy về phía Lý Trùng Mậu, ôm lấy bắp đùi ông.
"Con không sao chứ?" Lý Trùng Mậu nhìn thấy con trai, lập tức an tâm. Ông vừa nãy nghe nói xảy ra vấn đề rồi, tim bị dọa đến muốn ngừng đập, may là con trai duy nhất của ông không có gì đáng ngại, nếu không thì nên làm sao mới tốt.
"Con không sao." Lý Dật Thành lắc đầu một cái, hắn không mất một sợi tóc, chỉ là Thiên Thiên, không biết anh thế nào rồi.
"Ông chủ, hiện tại chúng ta đã chuyển đồ vật đè lên đứa trẻ ra bên ngoài rồi, rất nhanh sẽ cứu được đứa bé ra." Quản lí nọ đi tới, cung kính bẩm báo, sau đó lại chỉ đạo mấy người kia khuân vác nhanh lên.
"Ừm, nhanh chóng cứu người ra. Sau đó đưa đi bệnh viện có chuyện gì thì báo cho tôi." Lý Trùng Mậu gật đầu.
Ông sợ đợi lát nữa đứa bé được các bác sĩ và y tá dùng cáng cứu thương đưa ra, vết máu loang lổ sẽ dọa sợ đến con trai, tạo thành ảnh hưởng cho nó, liền ôm lấy con trai, quay đầu rời đi "Dật Thành ngoan, trước tiên cùng ba ba trở về."
Lý Dật Thành muốn nói không cần, thế nhưng hắn vốn có chút sợ ba ba, vốn là lần này trộm chạy ra ngoài mới xảy ra chuyện, ba ba không mắng hắn là tốt lắm rồi, hắn nào dám giở tính trẻ con.
"Ba ba, Thiên Thiên sẽ không có chuyện gì chứ?" Lý Dật Thành vòng hai cánh tay ôm lấy cổ Lý Trùng Mậu, nằm sấp trên bờ vai rộng rãi của ông, dùng âm thanh nhỏ như muỗi hỏi.
"Không có chuyện gì, sẽ không sao, đừng sợ. Chúng ta quay về đợi tin." Lý Trùng Mậu an ủi.
Lý Dật Thành không tiếp tục nói nữa, hắn biết ba ba xưa nay sẽ không lừa hắn, liền nắm chặt mấy hạt châu trong tay, trong lòng chờ đợi tin tức mau mau truyền đến.
Sau đó, mãi không có hồi âm.
Lý Trùng Mậu dẫn hắn đi kiểm tra thân thể tỉ mỉ, đồng thời không cho phép hắn đến nhà máy trong cả mùa hè đó. Nghỉ hè qua đi, Lý Dật Thành bị Lý Trùng Mậu đưa đến thủ đô học, cũng không trở về thành phố này nữa, sau đó ra nước ngoài, đi tới Harvard học đại học năm nhất, mãi đến hiện tại mới về nước.
Trong lúc đó Lý Dật Thành nhiều lần hỏi dò Lý Trùng Mậu chuyện của Thiên Thiên, nhưng đều bị Lý Trùng Mậu đáp trả dăm ba câu. Không phải trả lời 'không có chuyện gì' thì chính là trả lời 'không có gì nghiêm trọng.' Hắn biết Lý Trùng Mậu trả lời qua loa với hắn, cũng sẽ không nói cho hắn biết sự thật, thế nhưng cách hơn 1000km, hắn cũng không thể làm gì, chỉ có thể ép buộc mình tin tưởng ba ba. Tuy rằng trong lòng mơ hồ bất an, thế nhưng dần dần không hỏi đến nữa.
Chỉ là trong những năm đó, hắn đã khắc ghi người kia vào trong tim.
Lần này hắn trở về, nhất định phải tìm tới Thiên Thiên, nhất định phải tận mắt thấy anh mạnh khỏe. Lý Dật Thành nghĩ, liền vô tình tăng nhanh tốc độ xe.
*chú thích
Dạ Minh Châu:
Hiệu ứng quân bài Domino: