Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Là hai người năm nào cũng đứng đầu bảng thế nên từ học sinh đến giáo viên không ai là không biết đến bọn họ.
Lúc đến văn phòng, bên trong chỉ có mỗi thầy dạy vật lí của lớp bên cạnh. Thấy bọn họ đến, thầy liền hỏi: “Tới lấy bài tập về lớp hả?”
Tang Như lắc đầu, cười tự giễu: “Em quên làm bài tập, thầy bảo lên đây làm.”
Thầy giáo kia ngạc nhiên mở to hai mắt: “Cả hai đứa đều quên luôn sao?”
Tang Như và Chu Đình Trạo đồng thanh đáp: “Vâng ạ.”
Thầy giáo cạn lời, yên lặng giơ ngón tay cái lên với họ.
Ghế ngồi của học sinh là loại ghế tựa cứng được đặt ở hành lang , Tang Như đem một cái đặt ở bàn tiếp khách của Lão Trịnh, rồi quay qua nói với Chu Đình Trạo: “Cậu ngồi vào trong đi.”
Chu Đình Trạo không di chuyển, nói: “Cậu ngồi đi.”
Ghế bên trong lớn hơn, còn có miếng đệm mềm được lót phía dưới, ngồi sẽ rất thỏa mái.
Nào ngờ Tang Như liếc mắt nhìn thầy vật lí bên kia rồi quay sang nhỏ giọng nói bên tai Chu Đình Trạo một câu: “Tôi thích cứng.”
Nói xong, cô đến ngồi trên chiếc ghế ở ngoài.
Chu Đình Trạo:...
Thấy Tang Như cúi đầu tựa như đang rất tập trung tính toán, Chu Đình Trạo không còn cách nào khác, đành đi vòng sau lưng cô rồi ngồi vào chiếc ghế mềm bên trong.
“Đợi một chút.” Tang Như đang nhìn đề, bỗng nhiên nghe Chu Đình Trạo lên tiếng.
Cô ngẩng đầu, hỏi: “Sao thế?”
Chu Đình Trạo đổi tờ đề với cô: “Đây là của cậu.”Đây không phải là tờ đề bị anh ‘giả mạo’ thì còn là gì nữa, Tang Như cười khẽ, thuận theo “Ừm” một tiếng.
Chu Đình Trạo nghiêm túc làm đề, nhanh chóng cẩn thận tính toán rồi điền đáp án vào từng câu, tốc độ giải đề gần xấp xỉ với cô. Thầy giáo trước mặt lúc này hẳn là đang chấm bài, tay cầm bút gạch gạch liên hồi, lúc vui vẻ thì khẽ ngâm nga một bài hát thỉnh thoảng tức giận, ông không khỏi thở dài ra một hơi.
Tang Như chú ý từng động tĩnh, nhịn mãi đến lúc làm xong tờ thứ nhất mới bắt đầu bộc lộ ra mục đích thật sự.
Cô lặng lẽ duỗi tay xuống dưới bàn lần mò đặt lên đùi Chu Đình Trạo.
Thích anh ‘cứng’ chứ cô nào có thích ghế cứng đâu. Ngồi bên ngoài vừa dễ dàng cho tay phải làm đề, vừa thuận tiện để tay trái ‘nghịch ngợm”.
Trên giải đề, dưới đùa giỡn nam sinh nhỏ, vui vẻ làm sao. Có trời mới biết, lúc đổi chỗ ngồi ở lớp, tuy ngồi chung nhưng cô chỉ được ngồi bên trái anh, cô đã chán nản đến thế nào.
Người bị sờ vô thức tránh đi, Tang Như vừa mới chạm đến chưa được một giây thì bàn tay đã lơ lửng giữa không trung.
Cô quay đầu nhìn sang Chu Đình Trạo.
Vẻ mặt Chu Đình Trạo nhìn qua vô cùng bình tĩnh, chỉ có chân mày hơi nhíu lại một chút. Tang Như bĩu môi, lại duỗi tay ra gãi gãi lên chân anh.
Lần này Chu Đình Trạo không tránh đi nữa, cúi đầu viết gì đó lên giấy nháp rồi đẩy đến trước mặt cô.
Nét chữ ngay ngắn cũng có đôi phần qua quýt, không giống với nét chữ bình thường của anh lắm, vẫn là nét chữ thanh thoát ngày thường đẹp hơn. Mãi ngắm nét chữ, cô quên cả chuyện đọc nội dung, đến lúc nhìn lại hai chữ thật to đã hiện ra trước mắt: “Tập trung.”
Tay trái dưới bàn vẫn chưa thu lại, Tang Như dùng tay phải nhanh chóng viết lên hai chữ: “Không muốn.”
Sau đó như nghĩ ra điều gì, viết thêm một dòng phía dưới: “Cậu không nhúc nhích thì tôi sẽ tập trung hơn đấy.”
Chu Đình Trạo nghiêng đầu nhìn những gì cô viết trên giấy, hơi khựng lại một chút rồi quay sang nhìn bài tập trong đề.
Anh im lặng không đáp nhưng quả thật không hề tránh đi nữa.
Tang Như thầm hài lòng, ngón trỏ đặt trên đùi anh khẽ gõ gõ, vui vẻ tiếp túc làm bài. Làm nữ lưu manh thật vui vẻ làm sao.
Một lúc sau, thầy giáo vật lí kia bảo phải đi tham gia hội thảo thường niên gì đó thế nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi cửa, trước khi đi còn thuận tay đóng cửa lại sợ có người đến quấy rầy hai người bọn họ làm bài.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này Tang Như cũng vừa tính ra đáp án của một câu hỏi khó. Đầu ngón tay cô lại khẽ gãi gãi lên đùi anh, Chu Đình Trạo bên kia không kịp phòng bị khẽ hít vào một hơi.
Rất khẽ tựa như đang cố kiềm chế điều gì đó.
Vốn chỉ định đùa giỡn một lát, nào ngờ trong đầu cô bỗng nảy ra một suy nghĩ ‘xấu xa’.
Tang Như chậm rãi dịch tay trái lên, chuyển dần từ đùi dưới lên bắp đùi anh, sau đó hướng đến khu vực trung tâm. Còn chưa đến đích, tay cô đã bị người ta bắt lại.
Chu Đình Trạo rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nghiến răng lặp lại câu kia: “Tập trung.”
Tang Như phớt lờ lời này của anh, ngược lại còn dùng giọng điệu tủi thân phản kháng: “Cậu làm tôi đau…”
Chu Đình Trạo vô thức buông tay cô ra, ngay sau đó khẽ rên lên một tiếng.
Hạ thân bất ngờ bị lòng bàn tay cô bọc lấy, lại trúng chiêu của cô nữa rồi.
Dưới lòng bàn tay bọc một ngọn núi nhỏ, Tang Như nhẹ nhàng bóp bóp một cái, giọng nói mang theo ý cười: “Sao lại cứng rồi?”
Chu Đình Trạo khàn giọng đáp: “Không có.”
“Còn mạnh miệng.” Tang Như lập tức phá tan lời nói dối của anh, “Rõ ràng càng lúc càng cứng hơn đây này.”
Cô ở tuổi này, sao có thể làm ra những chuyện này, nói ra những điều như thế này được?
Dây thần kinh càng lúc càng hưng phấn, kɧoáı ©ảʍ từ hạ thân truyền đến không cho anh thời gian để suy nghĩ thêm bất cứ điều gì.
Cô di chuyển từ dưới lên trên, rồi lại từ trên xuống dưới, cách lớp quần thỏa mái đùagiỡn côn ŧ ịŧ của anh. Tìm được hướng của thân gậy, Tang Như lướt ngón tay chậm rãi phát họa theo hình dáng to lớn của nó.Đột nhiên cô nắm lấy côn ŧ ịŧ anh, khẽ vuốt ve qua lớp vải, vì là tay trái nên không dễ dàng cử động lắm, cứ vuốt được một lúc cô lại phải dừng lại điều chỉnh tư thế.
Chu Đình Trạo lúc này đang nắm chặt cây bút trong tay, cúi đầu nhìn tờ đề trên bàn, nhưng một câu trên đó anh cũng không tài nào đọc nổi.
Cô người mặc đồng phục tay lại ‘vuốt ve’ anh, chỉ nghĩ đến thế thôi, kɧoáı ©ảʍ trong anh đã vỡ òa sung sướиɠ.
Nữ sinh cởi mở thế này, thật khiến người ta khó lòng nhịn được.