Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngự Giao lạnh lùng nói: "Tôi tìm cô đển nói cho cô biết, ngày mai sẽ cử hành hôn lễ, ngày hôm nay cô không phải làm gì, nghỉ ngơi lấy tính thần thật tốt, tôi muốn em trai tôi nhìn thấy cô dâu xinh đẹp của nó."
"Nhanh vậy sao?"
"Chẳng lẽ cô không muốn tôi sớm trả lại công ty cho bố cô sao?"
"Muốn"
"Vậy là được rồi, cô cứ làm theo lời tôi là được, ngày mai hợp đồng sẽ được đưa đến chỗ bố cô."
Anh nói xong, quay người rời đi, từ đầu tới cuối trên gương mặt không thể hiện một tia cảm xúc.
Từ khi quen biết Ngự Giao, Doãn Băng Dao mới phát hiện, anh ta còn đáng sợ hơn so với người chết, so với những yêu ma trong truyền thuyết còn khủng bố hơn gấp nhiều lần.
Đóng cửa lại, Doãn Băng Dao trở lại phòng, ngồi xuống mép giường.
Mấy ngày nay, cô thật sự rất mệt mỏi.
Không chỉ có cơ thể mệt mỏi, ngay cả trái tim, cũng mệt mỏi đến mức như ngừng đập.
Tuy từ nhỏ đã phải đảm nhiệm việc chăm sóc em trai, cô đã sớm thành thục, đã sớm hiểu nhưng đạo lý làm người, cũng hiểu xã hội này nham hiểm độc ác thế nào. Nhưng xét cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, cho nên cô đã từng vô số lần ảo tưởng, người chồng tương lai của mình sẽ như thế nào?
Cô cũng từng đứng trước gương tưởng tượng, mình mặc áo cưới vào có đẹp hay không. Cuối cùng ngày này cũng đã đến, nhưng cô lại kết hôn cùng một người đã chết.
Khi Doãn Băng Dao đang thất thần, tiếng chuông điện thoại di động vang lên, lúc này cô không muốn nhận điện thoại của bất kỳ ai, nhưng tiếng chuông phiền phức kia lại một lần nữa vang lên
Cầm điện thoại lên nhìn, là Đồng Bội gọi tới.
"Alo, Đồng Đồng...."
"Băng Dao, tớ nghe Y Thu nói bây giờ cậu đang làm người giúp việc trong nhà họ Thẩm, là thật sao?"
"Ừm"
"Có phải Y Thu đã biết chuyện gì rồi không? Sau đó mọi người cố ý nói cậu làm người giúp việc trong nhà họ Thẩm."
"Không phải, tớ thật sự làm người giúp việc ở nhà họ Thẩm"
"Hả? Tại sao có thể như vậy? Cậu và anh ta không phải... không phải là quan hệ kia sao?"
Đồng bội nghi ngờ, cô từng nhìn thấy Ngự Giao và Doãn Băng Dao đi cùng với nhau, ánh mắt anh ta rõ ràng vô cùng quan tâm Doãn Băng Dao, mặc dù ánh mắt đó có chút phức tạp
Nhưng, đang là người phụ nữ của Ngự Giao, tại sao có thể trở thành người giúp việc.
Doãn Băng Dao mệt mỏi thở dài. "Đồng Đồng, có rất nhiều chuyện tớ không biết nên nói với cậu như thế nào, tóm lại bây giờ cậu nhất định phải giữ kín bí mật này cho tớ."
"Được rồi, vậy bao giờ cậu rảnh, lâu lắm rồi tớ không gặp cậu."
"Dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, cậu đợi một thời gian ngắn nữa thôi."
"Vậy cũng được."
"Tớ rất mệt, muốn nghỉ ngơi, mọi chuyện cứ như vậy nha." Doãn Băng Dao nói xong, liền cúp điện thoại.
Đồng Bội suy nghĩ, cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cô quyết định, đi tìm Phương Chính Đông hỏi cho rõ ràng, anh ta là bạn thân của Ngự Giao, nhất định sẽ biết nguyên nhân.
Doãn Băng Dao đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, cởi áo khoác nằm xuống giường.
Cô muốn nghỉ ngơi một chút.
Kể từ khi biết Ngự Giao, cô chưa từng có cảm giác ngon giấc dù chỉ một ngày.
Cho dù là ngủ thiếp đi, cũng là những cơn ác mộng không ngừng.
Nhắm mắt lại, Doãn Băng Dao ép mọi suy nghĩ ra khỏi đầu mình, cô phải nghỉ ngơi thật tốt, bởi có quá nhiều chuyện đang chờ cô giải quyết.
Hơn nữa, cô không thể ngã xuống, vẫn còn Lăng Diệc đang cần cô chăm sóc.
Giấc ngủ chập chờn, trong mộng vẫn là những hình ảnh chắp vá lộn xộn, hình ảnh mẹ cô trăn trối trước khi chết, hình ảnh Lăng Diệc cười ngây ngô, hình ảnh nham hiểm độc ác của Ngự Giao, còn có hình ảnh đầy quan tâm của tô Y Thu.
Đang chập chờn mơ màng, tiếng điện thoại di động lại vang lên.
Doãn Băng Dao nhắm mắt, vươn tay sờ điện thoại, đưa điện thoại tới bên tay, cất giọng ngái ngủ "Alo"
"Băng Dao, là anh" Giọng nói dịu dàng của Thẩm Hiên Bạch truyền giống như dòng nước mát chảy tới tới từ đầu điện thoại bên kia.
Doãn Băng Dao nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mấy ngày nay hết đối mặt với Ngự Giao lại phải đối mặt với Thi Lục Đình, đã lâu cô không nghe thấy giọng nói dịu dàng như vậy.
Từ khi trở về từ Nhật Bản, Thẩm Hiên Bạch chưa từng liên lạc lại với cô.
"Hiên Bạch, anh khỏe không?" Cô đột nhiên thấy nhớ gương mặt trắng như ngọc, rực rỡ như ánh mặt trời của anh.
"Ừm, anh rất khỏe, em thì sao?"
"Em cũng vậy, rất khỏe"
"Vậy thì anh có thể yên lòng ra đi rồi."
Nghe những lời này, cơn buồn ngủ của cô cũng biến mất phân nửa, vội vã hỏi: "Đi? Anh định đi đâu?"
"Đến từ đâu thì về lại nơi đó."
"Vậy anh có trở lại nữa không?"
"Có, nhưng không biết bao giờ mới trở lại." Trong lòng, hình như có chút không nỡ.
"Khi nào thì anh đi?"
"Bốn ngày nữa."
"Vậy thì em không tiễng anh được, anh phải tự chăm sóc bản thân tốt."
"Ừm, em cũng thế."
Doãn Băng Dao im lặng một lúc, không biết nên nói gì.
"Băng Dao..." Anh gọi tên cô có chút bi thương
"Vâng?"
"Không có gì, em phải nhớ chăm sóc bản thân thật tốt đó. Vậy nha"
"Vâng, em biết rồi."
Sau khi cúp điện thoai, cơn buồn ngủ của Doãn Băng Dao đã biến mất.
Đi rồi cũng tốt, tránh việc tiếp tục dây dưa, khiến tất cả mọi người xấu hổ.
Cô sẽ trân trọng những ký ức tốt đẹp từng có với anh.
Doãn Băng Dao thấy khát nước, rời giường mặc áo áo đi ra phòng khách, phát hiện không có nước, vì vậy cô nhìn lại quần áo, cầm ly đi xuống dưới lầu.
Đi xuống dưới lầu, nhìn thấy Ngự Giao đang ngồi trên ghế sofa trong đại sảnh lầu dưới đọc báo.
Bên ngoài có giọng nói của phụ nữ truyền vào. Cô cảm thấy kỳ lạ, vì vậy cẩn thận lắng tai nghe.
Là tiếng của phụ nữ, "Ngự Giao! Anh ra ngoài đi! Em muốn gặp anh! Em muốn gặp anh!"
Thì ra là phụ nữ tìm tới cửa, Doãn Băng Dao đi vào phòng ăn rót nước, không quan tâm những chuyện xung quanh.
Lúc đi ra, Ngự Giao gọi cô lại, "Cô chờ chút."
Doãn Băng Dao bưng ly nước dừng lại, Ngự Giao ngẩng mặt khỏi tờ báo, nhìn dáng vẻ mới tỉnh ngủ và mái tóc để xõa hơi rối của cô. Anh nheo mắt, không thể phủ nhận, khi người phụ nữ này xõa tóc có một vẻ quyến rũ mê người
"Có chuyện gì sao?"
"Cô có nghe thấy tiếng của người phụ nữ bên ngoài không?"
"Có nghe thấy."
"Cô đi xử lý giúp tôi."
"Tôi?" Doãn Băng Dao kinh ngạc, "Tôi xử lý như thế nào?"
"Cô muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó."
"Nhưng...."
"Không nhưng gì cả." Anh ngắt lời "Là người tình của tôi, nếu chút chuyện này cũng không làm được, vậy cô còn làm được gì."
"Không phải ngày mai tôi sẽ gả cho em trai anh sao?"
Ngự Giao nhìn cô một lát, buông tờ báo trong tay xuống, "Cô lại đây."
Cô khẽ giật mình đi tới trước mặt anh, anh ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, ý bảo cô cúi đầu.
Miệng Ngự Giao đến gần bên tai cô, giọng nói tà mị nhẹ nhàng vang lên: "Cho dù ngày mai cô gả cho em trai tôi, thì cô vẫn là người tình bí mật của tôi"
Cả người Doãn Băng Dao cứng đờ.