Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa ngoảnh đầu, Tô Niên Niên đang trợn mắt nhìn cậu với vẻ tôn sùng, “ Woa, nhà anh còn có cả lái xe, quả nhiên là đẳng cấp soái ca con nhà giàu mà.”
Nhà họ Tô và nhà họ Trần đều là gia tộc doanh nghiệp, nhưng nói đều độ giàu có thì vẫn không sánh kịp nhà họ Cố, tập đoàn Cố thị dù cho ở Dụ Thành hay là ở trong nước, đều là doanh nghiệp đứng đầu xếp hạng nhất, bất động sản, khách sạn, trung tâm thương mại, thậm chí các ngành nghề công nghệ thông tin đều có liên quan.
(/
Theo những gì cô biết, Cố Tử Thần là con trai độc nhất trong nhà, nói cậu là soái ca con nhà giàu cũng không quá.
Cố Tử Thần uhm một tiếng, nhìn con ngươi Tô Niên Niên sáng lấp lánh như sao, trong lòng khẽ rung động.
Nhìn Tô Niên Niên hồi lâu, cậu mới ý thức đến ngại, đột nhiên nhớ ra gì đó, từ trong ví tiền lấy ra tờ hóa đơn lúc nãy, ném nhẹ về phía trước mặt Tô Niên Niên.
“ Lợn thần tài, trả tiền.”
Bảo cô trả tiền khiến mắt Tô Niên Niên đột nhiên trợn trừng ra, cầm lấy hóa đơn, là phí thay kính và bảo dưỡng xe.
Khóe miệng cô giật giật, đối diễn một dãy số 0 trước mặt, ngoảnh đầu kiêu ngạo nói, “ Không có tiền.”
Cố Tử Thần nhếch lông mày nói. “ trả tiền mắc nợ là đạo lý hiển nhiên, hơn nữa đấy là tôi còn chưa tính phí cô cố tình làm thương người khác và phí tổn thất tinh thần, đúng chứ?”
Ở đâu mà đúng chứ, rõ ràng là một con ma xấu bụng lại hẹp hòi, trong lòng Tô Niên Niên thầm kêu trời, tiền cô đương nhiên không trả nổi, nhưng nếu trả cho anh ta, thì cô không còn tiền mà tiêu nữa rồi.
Hai mắt to tròn, lòng đen xoay chuyển, Tô Niên Niên cười tít mắt nhìn cậu, “ Nhưng hôm qua anh không để xe vào hầm đỗ xe, nếu nói trách nhiệm cũng là trách nhiệm của anh, tôi chẳng qua chỉ phạm một lỗi bé tí ti thôi.” Vừa nói cô vừa đưa tay bấm tí ti vào đầu ngón tay, lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, khóe miệng cũng nhếch lên nở nụ cười, không ngờ còn có người mặc cả với thiếu gia nhà ông.
“ Tô Niên Niên, đó là vườn nhà tôi.” Cố Tử Thần uể oải dựa trên ghế. “ Tôi muốn dừng xe thế nào thì dừng thế ấy.”
Ngữ điệu của cậu mặc dù lạnh, nhưng lại mang mấy phần dịu lại, bên ngoài nghe âm điệu rất dễ nghe.
Tô Niên Niên bĩu bĩu môi, “ Thế thì một nửa một nửa đi.” Còn một chút tiền lẻ để tiêu, cô cũng gắng gượng mà đón nhận.
“ Cô chịu toàn bộ.” Cố Tử Thần buông một câu, coi như việc mặc cả giá tiền của Tô Niên Niên về con số 0.
Tô Niên Niên trợn trừng mắt, cô cũng không phải cố ý, tại sao có thể đổ hết trách nhiệm lên cô chứ. Nhưng dù cho là đấu miệng hay đấu võ, cô cũng đấu không lại Cố Tử Thần, đến lúc này đành phải chơi trò xù, “ Không có tiền, hừm.”
Một xu tiền cô cũng không đưa, hừm.
Cố Tử Thần ngước mi mắt lên, dường như đã sớm dự liệu được Tô Niên Niên sẽ như thế. Không vội không cáu, từ trong balo lấy ra giấy bút, viết nhanh mấy hàng chữ, “ Không có tiền thì viết giấy mượn tiền nhé, từ từ trả, bạn học Tô, ký tên ở góc phải phía dưới nhé.” Khóe miệng cậu nhếch lên nụ cười gian xảo, Tô Niên Niên ngay tức khắc sững người, đờ đẫn nhìn khuôn mặt khôi ngô 360 độ không một góc chết đó của anh ta, cả buổi vẫn không phản ứng lại được.
Không khó để nhìn thấy bộ dạng háo sắc của Tô Niên Niên, Cố Tử Thần cười thích thú, trong lòng cũng có chút châm biếm.
Tô Niên Niên tức giận nhếch quai hàm lên nói, “ Không ký.”
Tức giận nói xong, cô lại không kìm được mà gào lên, Cố Tử Thần không biết lúc nào đã lấy ra một lọ mực nước, vặn nắp lọ, kéo ngón tay của Tô Niên Niên chấm một chút mực nước rồi ấn lên mặt giấy. Tờ giấy trắng sạch sẽ lập tức xuất hiện một dấu vân tay.
“ Anh anh.” Tô Niên Niên bực tức không nói được gì, không ngờ thằng cha Cố Tử Thần này còn cáo già hơn cô.
Lẽ nào danh tiếng phù thủy nổi loạn lại phải trao về tay anh ta sao.
Không thể nào.