Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thím hai lập tức thay đổi lật lọng luôn, dữ tợn nói: “ Tiểu Dư, tao biết mày nói dối, tao nghe nói mày chuyển đến trường Thánh Âm gì đó học! Đó là trường có học phí đắt nhất Dụ Thành, ít nhất phải nộp hai ba vạn, mày có thể nộp được học phí, chẳng nhẽ không có tiền cho chú hai mày chữa bệnh? Sao mày lại lòng lang dạ sói như thế chứ, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu!”
Đường Dư bình thản như nước nói: “ Thím hai, đó là tiền của cháu, không phải tiền của thím.”
Đó là tiền những năm tháng cực khổ cậu tích cóp được, vốn dĩ dành đầu sau này lên đại học dùng, nhưng sau đó vì Tô Niên Niên, nên đã tiêu hết.
Thím hai vẫn không chịu yên: “ Nhưng đó là chú ruột của mày, mày trừng mắt mà nhìn ông ấy nằm trên giường bệnh mà không chút hỏi han sao? Họ Đường nhà mày đúng là toàn nhân tài mà! Lương tâm cũng bị chó tha đi rồi!”
Cơ thể Đường Dư gồng lên, sau đó nói: “ Cháu sẽ đi thăm chú hai, thím hai thím về đi.” Nói xong mở cửa phòng, không để ý người phụ nữ điên bên ngoài không ngừng nhả ra những lời bẩn thỉu.
Thím hai đó đứng trước cửa nhà cậu chửi rủa hồi lâu, cuối cùng chửi đến miệng khô lưỡi rất, cộng thêm hàng xóm chỉ trích bà ta, uy hiếp bà ta, nói sẽ báo cảnh sát vì bà ta gây phiền nhiễu, bà ta mới hậm hực phẫn nộ bỏ đi.
Thực ra chồng bà ta chỉ là bị ngã thương ở chân, nghỉ chục ngày là khỏi, nhưng con người bà ta tâm tư hiểm ác, nghe nói Đường Dư chuyển đến Thánh Âm liền cảm thấy trong tay đứa cháu này của bà ta chắc chắn có tiền.
(/)
Trong lòng bà ta, tiền của Đường Dư chính là tiền của bà ta, lẽ đương nhiên do bà ta quản.
Đường Dư quay về phòng tắm nước lạnh, ngồi bên giường buồn chán chơi trò rubic.
Cậu còn nhớ, hồi nhỏ khi bị sốt cao, mơ hồ gọi điện đến nhà chú hai, lúc đó chỉ nghe thấy tiếng thím hai chửi một câu: quan tâm loại đó làm gì! Nó bệnh chết là tốt nhất, đáng đời!
Chú hai nổi tiếng sợ vợ, tính cách lại hèn nhát, cuối cùng chỉ dặn cậu tự đi mua ít thuốc, ngủ một giấc sẽ không sau, sau đó cũng không hề hỏi han cậu nữa.
Đường Dư không biết mình làm thế nào mua được thuốc, đến bệnh viện mua xong thuốc, trên người không có một xu nào.
Cậu nằm trong nhà ba ngày, chỉ uống nước và uống thuốc, vậy mà lại thần kỳ sống sót được.
Sau này hàng xóm có một bà lão nhìn không đành lòng, chăm sóc Đường Dư mấy ngày, sau khi cậu khỏi bệnh cũng coi cậu như cháu trai của mình vậy.
Nhưng vài năm sau, bà lão cũng qua đời, Đường Dư ngồi trước mộ bà từ lúc mặt trời lặn đến sáng.
Cậu hiểu, từ lúc này trên thế giới này chỉ còn có một mình cậu.
Không có ấm áp, cũng không còn ai bên cạnh.
--- ---
Tô Niên Niên ở nhà dựa vào kế sách của Đậu Đậu gửi cho cô bận rộn cả một ngày, đặt cơm, đặt vé xem phim, chọn quà tặng........sau khi chắc chắn, tự mình lại kiểm tra lại mấy lần, càng xem càng hài lòng.
Cô còn hào hứng kể lại kế hoạch của mình cho Trần Nguyên nghe, Trần Nguyên nghe xong giống như uống hai chai dấm vậy, im lặng ngồi trong góc tự kỷ.
Tại sao em gái đáng yêu nhà mình lại có bạn trai chứ? Tại sao còn đối với con sói đuôi to nhà bên cạnh tốt như thế chứ!
Trước sinh nhật một ngày của Tô Niên Niên, Tô Niên Niên đi đến cửa hàng bánh ngọt cho tự tay làm bánh gato, làm cho Cố Tử Thần một chiếc bánh kem nhỏ.
Cô cầm kem làm thành một bông hoa cực kỳ phức tạp, trang trí thêm hoa quả và socola, hết sức đẹp mắt!
Nhân viên cửa hàng đặt bánh vào trong một chiếc hộp màu xanh, đưa cho Tô Niên Niên, Tô Niên Niên như vớ được vàng, cầm cẩn thận vui vẻ về nhà.
Ngày hôm sau, vừa sáng ra Tô Niên Niên đã gọi điện cho Cố Tử Thần, chuẩn bị hẹn cậu ra ngoài.
Kết quả Cố Tử Thần nói mình đi đến nhà tổ họ Cố, hơn nữa có khả năng phải ở lại đó một ngày.