Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xe đạp đi qua không khí trong lành của khu nhà biệt thự, dần dần đi vào thành phố sầm uất.
Đi qua một quán âm nhạc đã cũ, bên trong bật một bài hát đã từ lâu nhưng giai điệu lại rất hay.
“ anh muốn dẫn em đi khắp nơi
Đi một vòng thế giới ngắm cảnh
Không có phiễn não không có đau thương
Tự do tự tại vui biết bao nhiêu
Quên đi đau khổ quên đi buồn phiền
Chúng ta cùng nhau đi lưu lạc
Mặc dù không có nhà cao quần áo đẹp
Nhưng trong lòng tràn đầy hy vọng.”
“.......”
Tô Niên Niên âm ử theo bài hát, Cố Tử Thần không nói gì, chỉ dừng ở ngã tư đợi đèn đỏ, nhẹ nhàng, nắm chặt tay Tô Niên Niên.
--- ---
Không thể không thừa nhận, lí luận của Cố Tử Thần đúng là chính xác, giao thông ở Dụ Thành tắc không nhúc nhích nổi.
Cố Tử Thần lái xe đạp linh hoạt len qua các con đường, rất nhanh là đến mục tiêu đầu tiên: khu vui chơi.
Diện tích khu vui chơi của Dụ Thành rất lớn, các trò giải trí nhiều, rất nổi tiếng ở mấy thành phố gần đó. Hôm nay ngày lễ tình nhân, các đôi tình nhân đến xếp hàng dài, Tô Niên Niên cau mày: “ Không phải sẽ phải xếp hàng đến trưa đấy chứ? Đến lúc đó còn chưa kịp chơi thì em đã đói rồi........”
Nhưng Cố Tử Thần cho phép việc này xảy ra sao? thế thì nói rõ kế hoạch hẹn hò của cậu quá thất bại, hoàn toàn không phù hợp tác phong của cậu!
Cố Tử Thần điềm tĩnh nắm lấy tay cô: “ Đi theo anh.”
Tô Niên Niên đi theo cậu về phía trước, chỉ nhìn thấy Cố Tử Thần dẫn cô vào chỗ cửa sổ VIP, báo một dãy số, nhân viên bán hàng lập tức kính cẩn in ra hai chiếc vé.
Hiệu suất làm việc của nhân viên đáng ngờ, Tô Niên Niên liếc nhìn xem, bên trên có đánh mấy chữ: “ thẻ VIP bạch kim khu vui chơi Thự Quang, đã đặt trước.”
Quả nhiên là đại gia mà....... Tô Niên Niên lau mồ hôi lạnh trên trán, “ Anh hôm nay mới đến lần đầu tiên, đã làm thẻ VIP sao?”
Cố Tử Thần bị biểu cảm giật mình ngạc nhiên này của cô khiến cậu buồn cười, vuốt vuốt tóc cô. “Sau này muốn đến đều có thể đến bất cứ lúc nào, không cần xếp hàng, có phải quá giỏi không?”
Đúng là rất giỏi, Tô Niên Niên trong lòng reo vui sung sướng, nhưng bề ngoài vẫn giả bộ thản nhiên.
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của các đôi tình nhân khác, hai người đi thẳng vào trong.
Tô Niên Niên lúc này trong lòng chỉ có suy nghĩ: đời người thật là cô đơn như tuyết!
Mặc dù đòi phải chơi bằng được, nhưng trên thực tế Tô Niên Niên sợ độ cao, trò chơi xe qua núi đầy kích thích đều không chơi được. Chẳng biết làm sao, Cố Tử Thần đành phải cùng chơi trò bập bênh ấu trĩ với cô.
Mỗi lần vừa chạm đến, Tô Niên Niên lại cười cực kỳ sung sướng.
Cố Tử Thần chẳng quan trọng thắng thua, ánh mắt luôn chăm chú nhìn nụ cười trên khuôn mặt cô.
Chỉ cần cô vui là được.
Từ khi cậu và Tô Niên Niên ở bên nhau, trên người cậu vẻ lạnh lùng giảm đi rất nhiều, dịu dàng hơn, ấm áp hơn, khi cười lên giống những người con trai khác trên thế giới này.
Tô Niên Niên chơi một lúc là mệt, thở hổn hển trèo lên ngựa gỗ xoay tròn để nghỉ, Cố Tử Thần dặn dò hai câu, rồi đi mua kem bông và nước uống cho cô.
Tô Niên Niên nghỉ một lúc, quyết định đi chơi trò khác với Cố Tử Thần.
Cô cầm chiếc kem bông còn to hơn mặt mình, bá vai Cố Tử Thần đi.
Trước mặt Tô Niên Niên có một người mặc hình nộm gấu Pooh, trong tay nắm một quả khí cầu hình trái tim màu đỏ hồng, nhìn thấy Tô Niên Niên bước chân lập tức dừng lại.
Tô Niên Niên đi đến bên cạnh người đó, còn giơ lên vuốt vuốt tai gấu Pooh.
Gấu Pooh trở nên kích động, giơ tư thế ngón tay lên với Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên ù ù cạc cạc nhìn không hiểu, Cố Tử Thần ở bên cạnh nheo mắt lại.
Đó là ngôn ngữ tay --- anh yêu em.