Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô giật giật môi, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần nói: “ Hay là qua đó xem rốt cuộc là có chuyện gì.”
Đậu Đậu vẫn đang cãi nhau, Ngôn Mặc Sênh cuối cùng không nhịn được nữa, gào lên nói: “ Rốt cuộc cô là sao chổi ở đâu đến! Ông đây hôm nay ra ngoài quên không xem lịch, tại sao ở đâu cũng gặp phải kẻ lạ đời như cô thế!”
Đậu Đậu cau mày trừng mắt nhìn anh ta: “ Anh nói ai lạ đời? anh mới lạ đời đấy, cả nhà anh đều lạ đời!”
Tô Niên Niên chầm chậm bước đến, nói với Ngôn Mặc Sênh: “ Uhm...bạn học, yên xe trong tay anh là của chúng tôi..........”
Cô nhìn Ngôn Mặc Sênh tuổi vẫn còn trẻ, hơn nữa người cũng cao ráo đẹp trai, trong lòng cũng tiếc thay cho anh ta.
Ngôn Mặc Sênh trừng mắt nhìn Tô Niên Niên một lúc, nghiến nghiến răng, nhìn bộ dạng là biết nhớ ra Tô Niên Niên rồi.
“ Tôi hôm nay phải chơi đến cùng! Không trả! Không trả đấy!” Ngôn Mặc Sênh bị kích cho tức xù lông, giấu yên xe ra đằng sau, bộ dạng chết cũng không đưa.
Đám đông xung quanh bàn tán xôn xao: “ Ai ya, tên trộm này lại hống hách như thế.”
Một cô có tiệm bán nước bên cạnh cắn hướng dương nói: “ Đúng thế, mặt mũi khôi ngô tuấn tú đâu đến nỗi nào.”
“ Thói đời đâu mà, tôi phải chụp cái ảnh gửi lên weibo, cho cậu ta biết mặt!”
Ngôn Mặc Sênh nghe xong gân xanh trên trán nổi cả lên, tức mình nói: “ Biết mặt cái đầu ấy! Ngôn nhị gia như tôi mà giống kẻ trộm à! mấy người các người thật là, lắm chuyện! Đúng là lắm chuyện!”
Bốp ---- Đậu Đậu cho anh ta một cái bạt tai: “ Anh còn cãi à, nói nữa tôi đánh anh đấy.”
Ngôn Mặc Sênh không thể tin được nhìn Đậu Đậu, hắn rốt cuộc là động phải ai cơ chứ!
Mỗi lần gặp nhau đều bị đánh!
Còn có vương pháp nữa hay không! Đang phát điên, vai có người nhẹ nhàng vỗ vỗ, hắn không thèm quan tâm, liền nhả một câu: “ Ai đấy, đừng có động vào tao!”
Cố Tử Thần điềm nhiên nói: “ Ồ, trả lại yên xe cho tôi, các bạn tiếp tục.”
Ngôn Mặc Sênh ngây ra, lắp bắp mãi, mới nhìn Cố Tử Thần như nhìn thấy người thân mà lao lên: “ Tử Thần à, cậu nhất định phải làm chứng cho sự trong sạch của tôi!”
Cố Tử Thần linh hoạt né tránh, để hai người đẹp ở bên cạnh đang mong chờ cái ôm đó.
Đúng lúc đó, hai cảnh sát bước đến, không nói câu gì nắm lấy tay Ngôn Mặc Sênh: “ Ồ, vừa nãy cảm ơn cậu, nếu không phải cậu dũng cảm, chúng tôi cũng không thể thuận lợi bắt được kẻ khả nghi.”
Ngôn Mặc Sênh hơi ngại rụt tay lại, thẳng lưng cười cười.
Đậu Đậu ở một bên như hóa đá, đừng nói với cô là cô lại vu oan người ta chứ!
Đậu Đậu vì che giấu ngượng ngùng, ho lên một tiếng: “ Uhm,....vừa nãy ngại quá, hai người này là bạn của tôi, gặp nhau coi như là bạn, mọi người cùng nhau đi ăn cơm nhé.”
Tô Niên Niên giơ hai tay tán thành, Ngôn Mặc Sênh hừ một tiếng, không can tâm nhưng cũng đồng ý.
Cố Tử Thần nheo mày, cảm thấy như thế phá vỡ kế hoạch của cậu, có điều vẫn gật đầu đồng ý.
Trong nhà hàng.
Một bàn bốn người, mỗi người một suy nghĩ.
Chỉ có Tô Niên Niên vui nhất, chọn món rất nhanh.
Đôi mắt to tròn của cô xoay chuyển, hỏi Cố Tử Thần: “ Tên mặt trắng đó là ai thế? Anh quen à?”
Cố Tử Thần biểu thị tán thành với thẩm mỹ của cô, thực ra cậu còn trắng hơn Ngôn Mặc Sênh mấy phần: “ Nhị thiếu gia của Ngôn Gia ở Dụ Thành, thiết kế DOMI và các công ty con đều là của nhà cậu ta.”
Hóa ra là thiếu gia con nhà giàu! Tô Niên Niên nhếch môi, ở dưới gần bàn lén lút gửi tin nhắn cho Đậu Đậu: “ Đây không phải mẫu người cậu thích nhất sao? còn không tán nhanh!”