Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đậu Đậu gửi một dãy dấu chấm lửng, sau đó tức giận gửi một đoạn dài: Tớ giống người nông cạn thế sao? Tớ có thể vì tiền của anh ta mà thích anh ta sao? coi mình là đứa con gái hám của thế sao? Nói, nhà anh ta rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Tô Niên Niên: “..........”
Ăn với nhau một bữa cơm, ấn tượng của Ngôn Mặc Sênh với Đậu Đậu và Niên Niên thay đổi hơn chút, nể tình quen biết giữa cậu và Cố Tử Thần, sau đó còn bị Đậu Đậu ôm chân níu kéo, chẳng có cách nào, còn cho cô số điện thoại.
Tô Niên Niên nhìn hai người cười ra nước mắt, trong lòng nghĩ, hai người này nếu như ở bên nhau còn không biết sẽ vui thế nào nữa.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, xe cũng sửa xong rồi, Cố Tử Thần liếc nhìn thời gian, mặc dù lỡ một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hành trình tiếp theo.
Cậu dẫn Tô Niên Niên đi xem phim, Cố Tử Thần mua hai vé phim hài, nhìn bên cạnh có chỗ bán bắp rang bơ, tiện mồm hỏi: “ Em muốn hộp to hay hộp bé?”
Tô Niên Niên đầu cũng không ngẩng lên: “ Hộp to đi!” là một tên ham ăn, chẳng may mua hộp bé không đủ ăn thì phải làm sao!
Không ngờ rạp chiếu phim này lại quá thực tế, khi Cố Tử Thần nét mặt dửng dưng ôm một hộp bắp rang bơ to đùng quay lại, Tô Niên Niên há hốc mồm vì nó to hơn tưởng tượng.
“ Ăn không hết anh nhét em vào trong hộp.” Cố Tử Thần lạnh lùng nói.
Tô Niên Niên lùi về sau một bước, giả bộ ngắm phong cảnh: “ A, phòng số tám ở đâu, một mình đi xem phim buồn quá à.........”
Cô còn lâu mới thừa nhận mình quen biết Cố Tử Thần! ôm chiếc hộp to như thế thật là xấu hổ.
Cố Tử Thần nhếch nhếch méo, đưa hộp bắp rang bơ nhét và lòng Tô Niên Niên: “ Ai ăn thì người đấy cầm.”
Mặt Tô Niên Niên lập tức xệ xuống, cảm giác ôm một hộp bắp rang bơ to như thế, lại không nỡ vứt đi, dù sao thì nhìn cũng đã thấy ngon rồi.
Vẻ không can tâm bước vào trong rạp, thu hút vô số ánh mắt khác thường, may là Tô Niên Niên quen hời hợt rồi, khí thế hiên ngang mà đi vào trong, nếu đổi sang người khác có lẽ chịu không nổi.
Phim bắt đầu chiếu, Tô Niên Niên thuộc kiểu đã cười thì cười đến cuối, Cố Tử Thần thì lại ngược lại, nét mặt dửng dưng đến cuối cùng, cảm giác nhiệt độ xung quanh như giảm xuống mấy độ vậy.
Bộ phim đúng lúc chiếu đến đoạn có một thầy giáo đang viết công thức phương trình trên bảng, ở phía dưới đám học sinh ồn ào đến nỗi hỗn loạn, Tô Niên Niên cười đau cả bụng, kết quả phát hiện người bên cạnh mặt vẫn lạnh như tiền, Tô Niên Niên khó hiểu hỏi cậu: “Tâm trạng anh không tốt à, tại sao lại không cười?”
Cố Tử Thần nghiêm túc nói: “ Ồ, anh đang tính công thức phương trình trên bảng, có hai phương pháp đều sai rồi.”
Phụt ----
Hai người họ thật sự là một đôi sao........tại sao thế giới của mọt sách lại khó hiểu như thế chứ.........
“ Anh từ từ tính........em tiếp tục xem.......” Cô quay người đi, Tô Niên Niên quyết định không để ý tên này nữa, tránh làm tổn thương linh hồn yếu đuối của cô.
Bàn tay đang bốc bắp rang bơ trong hộp, cả buổi vẫn chưa mò tới, nhưng lại có bàn tay nắm lấy tay cô.
Tô Niên Niên nghi ngờ liếc nhìn Cố Tử Thần, há mồm định nói gì đó, một hạt bắp rang bơ nhét vào trong miệng cô, Cố Tử Thần ho một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo: “ Tiếp tục xem.”
Tô Niên Niên vừa xem phim, vừa thưởng thức người con trai bên cạnh bón cho ăn.
Trong lòng cô thầm nói, Cố kiêu ngạo! Anh đủ rồi đấy.
Tô Niên Niên coi như đã hiểu, con người Cố Tử Thần là điển hình cho mặt lạnh tim nóng, bề ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng thật ra trong lòng ấm áp hơn ai hết.
Thực ra cô không biết, trái tim Cố Tử Thần ấm áp, chỉ dành riêng cho cô.