Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vo ve vo ve ~~
Tô Niên Niên sững người, đây là muốn dẫn cô về nhà gặp bố mẹ sao?
Tô Niên Niên quả nhiên lắc đầu: “ Em không đi? Em một mình ở nhà xem liên hoan nguyên tiêu ăn bánh trôi là được! Anh không cần lo lắng cho em!”
Cố Tử Thần hơi hụt hẫng, “ Niên Niên...........”
Tô Niên Niên lắc đầu giống như trống lắc vậy, “ Em không đi em không đi.”
“ Được rồi, không muốn đi thì không đi.” Cố Tử Thần thỏa hiệp, dù sao việc nhà họ Cố một mình cậu cũng đối phó được, lôi Tô Niên Niên vào cũng không hay lắm.
Chỉ là hai người không ngờ, Tết nguyên tiêu hôm đó, Cố Lí lại đích thân đến đón bọn họ.
Tết nguyên tiêu.
Cố Lí đã đến nhà họ Cố từ sớm, khóe miệng nở nụ cười, gọi điện riêng cho Cố Tử Thần và Tô Niên Niên.
Hai người đều từ nhà của mình đi ra, nhìn thấy Cố Lí sắc mặt tối sầm lại.
Cố Tử Thần vốn dĩ đã không hợp với anh ta, Tô Niên Niên vì việc sinh nhật lần trước của Cố Tử Thần, cũng không có thiện cảm gì với anh ta.
“ Nhìn dáng vẻ có lẽ tôi nên đến muộn một chút, để hai người ngủ thêm lúc nữa, có lẽ là hai người ngủ chưa đủ giấc, cũng không cần dùng sắc mặt khó coi đó mà đối diện với tôi chứ.” Cố Lí tươi cười, chỉ là trong mắt ẩn giấu nét xảo quyệt.
Cố Tử Thần đút một tay vào túi, ngoảnh mặt đi chẳng buồn để ý anh ta.
Tô Niên Niên cong môi, cũng biểu lộ ánh mắt coi thường đối với tên cầm thú đội lốt áo quan Cố Lí này.
Cố Lí giả bộ dáng vẻ ngạc nhiên. “ Niên Niên, cô không phải là không muốn đi đấy chứ, ông nội đích thân dặn dò tôi đón cô cùng đến ăn tết, cô lẽ nào không nể mặt ông nội chứ?”
(/)
(/)
Tô Niên Niên nghiến răng, thằng cha này đúng là quá cáo già, lấy ông Cố ra mà chèn ép tạo áp lực cho cô.
Ông Cố là ai chứ? Gõ gậy một cái là cả Dụ Thành phải run, dù cho nhà họ Cố đã từng có chút không vui trên thương trường với nhà họ Trần, họ Tô, nhưng xét về sự từng trải, cô cũng là tiểu bối, không đi không được!
Nhìn sắc mặt Tô Niên Niên không tốt, còn Cố Lí lại mặt mày hớn hở, anh ta nói: “ Niên Niên cô đã đồng ý đi, thế thì không nói nhiều nữa, lên xe đi.”
Anh ta lái chiếc xe Lamborgini màu xanh chói lá, còn là kiểu dáng mới nhất.
Tô Niên Niên lườm anh ta: “ Không cần! Xe không nóc lạnh quá, tôi đi cùng Cố Tử Thần là được rồi.”
Nụ cười Cố Lí trở nên cứng đờ, ngại ngùng ho mấy tiếng.
Cố Tử Thần nhếch môi cười, hai người hiểu ngầm với nhau, tự lên xe rồi phóng đi, Cố Lí đờ đẫn đứng đó.
Cố Lí lắc lắc đầu, khẽ cười: “ Đúng là hai kẻ tự do tùy hứng, ôi........”
Anh ta cho rằng Tô Niên Niên sẽ thích kiểu xe mui trần loại này, không ngờ chẳng nể mặt chút nào.
Chỉ có điều chiếc xe lái đi đúng là bị tấp gió, khiến tạo hình tóc của anh ta bị thổi cho rối tung, Cố Lí vặn chìa khóa, nóc chiếc xe lại đậy lại như cũ.
Vừa lên xe, nụ cười của anh ta hoàn toàn biến mất, lộ ra bộ mặt lạnh lùng đen tối.
--- ---
Nhà họ Cố.
Tô Niên Niên xuống xe, chỉ cảm thấy bầu không khí có gì đó khác thường.
Trước đây đến nhà họ Cố, lúc nào cũng huyên náo tấp nập, người đi lại ồn ào, giống như nơi tụ tập của giới thượng lưu trong phim vậy.
Còn hôm nay, nhà họ Cố không một bóng người, Tô Niên Niên mới ý thức được, ngôi nhà xa hoa lộng lẫy này quá lạnh lẽo và vắng vẻ.
Giống như gió lạnh thổi thấu xương, trống trải, biểu cảm trên mặt mỗi người đều rất bận rộn tất bật.
Bất giác, Cố Tử Thần nắm lấy tay cô, khiến trong lòng Tô Niên Niên điềm tĩnh hơn.
Dù cho thế nào, con đường phía trước luôn có cậu ở bên.