Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tống Dư Hi đờ đẫn nhìn cậu, trong khoang mắt ánh lên vẻ xúc động.
Đây là lần đầu cô gặp Cố Tử Thần ở học kỳ mới này, nhưng, anh ấy là vì Tô Niên Niên mới đến.
Mắt cô cụp xuống, nhường chỗ cho Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần gật đầu với cô biểu thị cảm ơn, ngồi xuống bên cạnh Tô Niên Niên, nét mặt thản nhiên, chỉ là dửng dưng như không, hỏi một câu: “ Tô Niên Niên, em ăn phải gì mà cứ nhìn anh như thế?”
Tô Niên Niên cố nuốt miếng xoài ngẹn trong mồm, giọng nói đầy ngạc nhiên: “ Cố Tử Thần, anh là học sinh nghệ thuật à? năm ba không phải không thể đến sao?”
Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cô, “ uhm, học nghệ thuật cho biết.”
Trời đều biết cậu là vì Tô Niên Niên mới đến, chỉ là trong miệng không bật ra được mà thôi.
Tô Niên Niên “ ồ” lên một tiếng kéo dài, trong lòng vừa cảm động, lại vừa cảm thấy trắc trở.
Đã là học sinh giỏi rồi lại còn muốn học thêm nghệ thuật.......ôi, cô còn đường sống nữa không.
Dựa theo quy định học sinh năm ba bài tập bận bịu, ngoài những học sinh nghệ thuật thì những người khác không thể tham gia. Nhưng thành tích Cố Tử Thần tốt, tính cách lại thận trọng, những thầy cô dẫn đội cũng đành mở một mắt nhắm một mắt để cậu đi.
Ngồi trên xe hai tiếng, cuối cùng cũng đến núi Thanh Hà.
Trên núi không khí trong lành, thoát khỏi cảnh huyên náo của thành phố, mang một mùi vị khác biệt.
Tô Niên Niên nhảy xuống xe, quan sát xung quang, lần trước ám ảnh bị mẹ ruột tống vào khu xa xôi hẻo lánh của hoạt động tay liền tay đó vẫn còn.
May là núi Thanh Hà gần đây du lịch rất phát triển, điều kiện tốt hơn rất nhiều, không chỉ có đường quốc lộ, còn cả điện nước và mạng, y như một thế giới bên ngoài.
Tô Niên Niên thở phào một hơi, vui vẻ bước lên phía trước, nhưng lại bị Cố Tử Thần giữ vai lại.
“ sao thế?” cô không hiểu quay đầu, Cố Tử Thần biểu thị cô dừng lại, sau đó cúi người xuống, thắt lại dây giày cho cô.
Trái tim thiếu nữ của Tô Niên Niên đập loạn nhịp, mơ hồ cảm thấy động tác này của Cố Tử Thần cực kỳ ấm áp lại đẹp trai.
Nữ sinh ở xung quanh thầm than thở tiếc nuối, chỉ mong được Cố nam thần thắt dây giày cho một lần.
Doãn Sơ Hạ từ xa nhìn thấy, tức mình dậm chân hậm hực.
Lưu Doãn Nhi an ủi nói: “ Bạn thân yêu, đừng tức giận nữa, không nghe thấy câu nói đó sao, ân ái nhiều chết càng nhanh! Tô Niên Niên bây giờ đứng trên cao, tương lai không biết chừng ngã càng thảm!”
“ hừm, mình nghĩ cũng đúng.”
Sau khi xuống xe, mọi người lần lượt mang đồ của mình về chỗ nghỉ.
Nhà nghỉ là do một nhà nông sửa thành, sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, có cảm giác ấm áp.
Cất đồ xong là đến thời gian ăn cơm, Tô Niên Niên và Chúc Thành mấy người cùng đi ăn cơm, cơm cũng chỉ bình thường nhưng tay nghề của đầu bếp rất tuyệt, ăn rất ngon và vừa vị.
Cộng với đồ ăn vặt của Chúc Thành, cũng coi như là bữa no nê.
Cố Tử Thần lúc này cũng đi ra, Tô Niên Niên vẫy cậu lại, cậu nheo mày, đi về phía Tô Niên Niên.
Cố Tử Thần ngồi xuống bàn ăn, câu đầu tiên cậu hỏi là: “ Niên Niên, em có phải muốn tiến hành tác dụng quang hợp à, ăn nhiều rau xanh như thế?”
Tô Niên Niên cười hì hì, biết Cố Tử Thần đang chê bai cô kén ăn, vội vàng gắp mấy miếng thịt vào trong bát giả bộ ngoan ngoãn.
Cố Tử Thần nét mặt điềm tĩnh: “ là đợi anh bón cho em à?” Nói xong cầm đĩa tên với tư thế định bón.
Trên bàn còn có Chúc Thành, Tống Dư Hi và Đường Dư, Tô Niên Niên ngại không chịu được, liên tiếp xua tay, gắp thịt trong bát, ăn lấy ăn để.
Cố Tử Thần mục đích đạt được, nhếch nhếch môi, ánh mắt vô tình chạm phải Đường Dư, hai người lập tức tránh đi.
Doãn Sơ Hạ ở bàn ăn bên cạnh đặt mạnh đũa xuống, trong lòng như có lửa đang nhen nhóm thiêu đốt, khiến toàn thân cô ta không thoải mái.