Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở phía dưới không cảm thấy, đứng ở bên trên mới thực sự cảm thấy sợ hãi.
Hai chân Tô Niên Niên bắt đầu run rẩy, nhìn đám bạn học phía dưới, chỉ sợ mọi người không ai đón được cô.
“ Tô Niên Niên, quay người lại đi!” Có người hét lên.
Cô do dự mãi, mới quay người, sau khi quay lưng lại với mọi người, trong lòng càng thêm lo lắng hơn.
Nhỡ đâu khi cô ngã xuống, mọi người lại cố tình né tránh để cô ngã thì sao? Nhỡ đâu mọi người không né tránh nhưng không đỡ nổi cô thì sao?
“ Ai ya, đừng sợ, bọn mình nhất định sẽ đón được cậu!” Mọi người phía dưới bảo đảm thề thốt.
Tô Niên Niên nắm chặt tay, nhớ lại lời Cố Tử Thần vừa nói.
Uhm, dù cho mọi người không đỡ được cô! Ít nhất còn có Cố Tử Thần nữa!
Nghĩ như thé, cô yên tâm lùi về phía sau ngã.
Doãn Sơ Hạ Trương Hiểu Tiệp và Lưu Doãn Nhi liếc mắt nhìn nhau, Trương Hiểu Tiệp lấy lí do chân đau lùi về sau đẩy Cố Tử Thần, “ A, chân của mình đau quá!” Cô ta ở trong nữ tính chân tay chắc khỏe, sức lại mạnh, Cố Tử Thần trong lúc không đề phòng đã bị cô ta đẩy ra, tách ra khỏi đội đón đỡ Tô Niên Niên.
Lưu Doãn Nhi hét lên thảm thiết: “ A, phía trước có rắn! Mọi người mau tránh đi!”
Trong đám đông có không ít nữ sinh, nghe thấy tiếng hét đó vội lùi về sau, đám đông đứng quá đông, ngay lập tức bị náo loạn.
Doãn Sơ Hạ đắc ý nhếch miệng, cô ta không tin Tô Niên Niên lần này sẽ thoát được!
Tô Niên Niên cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng cô đã không còn dừng được nữa.
Mọi người chân tay luống cuống vội vàng đỡ cô, nhưng đội hình đã hỗn loạn, trong hoảng loạn, dù cho có mấy người đỡ được cô, chắc chắn cuối cùng cũng sẽ ngã xuống đất.
Độ cao này sẽ không bị thương, nhưng nhiều người ngã như thế, chắn chắn rất khó nói.
Đúng lúc này, Đường Dư ở đâu lao đến, đón chuẩn Tô Niên Niên, người bị lực quán tính nên ngã trên đất.
Tô Niên Niên ngã trên người cậu, Đường Dư hơi cau mày, như không có chuyện gì dìu Tô Niên Niên dậy, mình tự đứng dậy phủi phủi bụi đất và lá cây trên người.
Cảnh tượng ngại ngùng được hóa giải như thế.
Cố Tử Thần nheo mày, lạnh lùng liếc nhìn Trương Hiểu Tiệp.
Trương Hiểu Tiệp bị cậu nhìn cho chột dạ, cười gượng nói: “ Xin lỗi, Cố nam thần, hôm nay em leo núi bị trật chân, không cẩn thận va phải anh rồi.........”
Muốn ngừng mà không được.
Cố Tử Thần lạnh lùng nói: “ đã trẹo chân sao không về nghỉ ngơi, cần gì cố chơi trò chơi này?”
Trương Hiểu Tiệp nghe trong lời nói của cậu có sự chế giễu, ngại ngùng chân tay không biết để ở đâu nữa.
Cố Tử Thần chẳng buồn để ý cô ta, đi thẳng đến trước mặt Tô Niên Niên, quan sát một lượt Tô Niên Niên từ đầu tới chân, may là Tô Niên Niên không sao.
Đường Dư im lặng đứng một bên, Cố Tử Thần liếc nhìn cậu, khẽ nói: “ Cảm ơn nhiều.”
Đường Dư đáp: “ Không cần khách sáo.”
Tô Niên Niên mặc dù ngã có chút mơ màng, nhưng kí ức trước đó vẫn rất rõ ràng.
“ Lưu Doãn Nhi, cậu nói rắn ở đâu.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Lưu Doãn Nhi.
Lưu Doãn Nhi cười mà như không cười: “ Ồ, vừa nãy là tôi mình hoa mắt, mình nghĩ cái cành cây khô là con rắn, xin lỗi nhé.”
Mọi người xôn xao một góc, có mấy nữ sinh không vui nói: “ Thật là, cậu có kiến thức không đấy, mùa này rắn còn đang ngủ đông, mắt hoa thì đừng có dọa người khác.”
Nụ cười trên mặt Lưu Doãn Nhi cứng đờ, trong lòng thẩm chửi mắng Tô Niên Niên nghìn vạn lần.
Tô Niên Niên nhìn Doãn Sơ Hạ, biết là vừa nãy là trò của cô ta.
“ Doãn Sơ Hạ, cậu có muốn chơi hay không?”