Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Niên Niên mắt chớp chớp, nhỏ giọng nói: “ Tôi muốn đi vệ sinh.”
Ánh mắt người phụ nữ đó tươi cười với cô, “ Đi đi.”
Bà ta dường như không sợ Tô Niên Niên giở trò gì vậy, Tô Niên Niên thận trọng liếc nhìn bà ta, phát hiện bên tay bà ta đặt một chiếc khăn màu trắng, đầu lóe lên suy nghĩ, như có tiếng sét đánh trong đầu, đó là thuốc mê!
Chả trách cả đoạn đường cô ngủ li bì, thì ra đó là tác dụng của thuốc mê.
Chỉ cần cô có gì khác thường, bọn họ có thể đánh thuốc mê cô bất cứ lúc nào.
Lưng Tô Niên Niên toát mồ hôi lạnh, ngồi trên nắp bồn cầu mà tính toán kế hoạch.
Cô hít một hơi thật sâu, rửa tay xong đi ra, yếu ớt nói: “ Tôi đói rồi.......”
Tên đàn ông đầu của lạnh lùng nói: “ Đói?”
Tô Niên Niên cong môi, không phải thất bại như thế đấy chứ?
Người phụ nữ lại tươi cười niềm nở, hỏi: “ Muốn ăn gì?”
Tô Niên Niên nói vừa vài món ăn, người phụ nữ bảo người đàn ông đó đi mua cho cô, trong phòng chỉ còn lại cô và bà ta hai người.
Bước đầu tiên, tách tên đàn ông đầu cua đó, thành công rồi!
Tô Niên Niên cẩn thận cuộn người trên giường, nét mặt mơ hồ: “ Các người định dẫn tôi đi đâu?”
Người phụ nữ cười không nói gì, Tô Niên Niên thở dài, ngồi dậy với bộ dạng đau thương: “ Sống còn ý nghĩa gì nữa! Còn không bằng chết còn hơn!”
Cô đi đến trước chiếc bàn duy nhất trong phòng, gạt vỡ một chiếc cốc.
Tiếng vỡ giòn tan vang lên trong phòng, người phụ nữ giật nảy mình, gào lên: “ Cô làm cái gì thế!”
Tô Niên Niên nhắm mắt làm ngơ, nhặt mảnh vỡ lên định cứa vào cổ tay.
Cô đang cá cược, cá người phụ nữ này sẽ không để cô chết dễ dàng như thế.
Người phụ nữ quả nhiên cuống lên, lao đến ngăn cô – còn không quên cầm chiếc khăn mặt đó.
Tô Niên Niên liếc nhìn, khi người phụ nữ đó đi đến trước mặt cô, liền cầm mảnh vỡ trong tay đâm lên mặt bà ta.
Người phụ nữ ý thức né tránh, Tô Niên Niên dùng hết sức, nhảy lên cho một cú đá, thuận tay vớ lấy chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh lên người phụ nữ đó.
Mấy tiếng vang lên, người phụ nữ đau đớn ngã gục ra đất.
Bà ta nhìn bộ dạng cũng không phải người phụ nữ bình thường, chỉ có điều Tô Niên Niên xuống tay quá đột ngột, khiến bà ta không kịp phòng vệ, bị ăn đập vào người.
Ai mà ngờ được, một đứa con gái mỏng manh yếu đuối như thế, học qua thuật phòng thân chứ?
Tô Niên Niên không vội vui mừng, đi thẳng ra phía ngoài cửa.
Cửa là khóa chống trộm kiểu cũ, cô chân tay luống cuống mở ra, ké cửa, đập vào mắt là chiếc tường thịt.
Sắc mặt cô lập tức trắng bệch, lùi về phía sau.
Tên đàn ông cao to lực lưỡng bên ngoài cửa sa sầm mặt, từng bước dồn đến.
Đó là một tên đàn ông khác.
Hắn nhìn cảnh tượng trong phòng, cười khẩy: “ Xem ra cũng có chút lợi hại đấy, muốn chạy à? cô cho rằng cô chạy được sao?”
Tô Niên Niên chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, dường như muốn nhảy ra ngoài vậy, chỉ có thể từng bước lùi về phía sau.
Bọn họ chắc chắn là đề phòng cô chạy trốn, sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng cô lại tính sót người này.
Người phụ nữ trên đất lồm cồm loạng choạng bò dậy, dùng ngôn ngữ địa phương gằn giọng chửi rủa, giống như một kẻ điên mà gào lên: “ tóm lấy nó! Tao phải lột một tầng da nó ra, xử lý nó một trận!”
Hai người thành niên đối với một đứa học sinh, kết quả không nghĩ cũng biết.
Mồ hôi lạnh thi nhau lăn từ trên trán xuống, Tô Niên Niên lùi về sau, không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Khi người tiếp sát vào cửa sổ, Tô Niên Niên chỉ cảm thấy thời gian như dừng lại, trước mắt chỉ có hai tên hung thần dữ tợn đáng sợ.
Cô đột nhiên rất muốn khóc, nhưng không biết phải làm sao, có kiềm chế không để nước mắt rơi xuống.
Nên làm thế nào đây, rốt cuộc nên làm thế nào đây.