Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong khoảnh khắc, cô cảm giác mọi thức hoảng loạn như đang vây lấy cô.
Cô đơn thuần cho rằng mãi mãi sẽ ở bên nhau, đột nhiên trở thành tương lai không biết trước.
Dù sao Cố Tử Thần cũng là một người ưu tú, dù cho không học đại học C, cũng có thể có chọn lựa tốt hơn. Còn cô thì sao? thành tích bình thường, xếp tổng toàn khối năm hai chỉ đứng thứ một, hai trăm, nói gì đến cả Dụ Thành, cả Tỉnh?
Cô có tư cách gì mà theo đuổi bước chân của Cố Tử Thần chứ?
Luôn cho rằng, những vấn đề này đều được Tô Niên Niên vứt ra khỏi đầu, cho đến khi gần đối diện, cô mới hiểu, khoảng cách giữa cô và Cố Tử Thần quá khác biệt, không phải dựa vào một câu “ Em thích anh, em sẽ cố gắng” là có thể theo đuổi được.
Cả một ngày, Tô Niên Niên đều buồn bực không vui.
Khi vào tiết thể dục, cô ngồi trong góc đờ đẫn, Dường Dư chơi bóng rổ một lúc, đến bên cạnh cô ngồi xuống, vặn chai nước uống một ngụm.
Tô Niên Niên cho rằng cậu đến nghỉ ngơi, nhân tiện hỏi: “ đánh thế nào rồi?”
Thực ra với trình độ bóng rổ của nam sinh lớp F, Đường Dư dù cho ở đội nào cũng đều là nỗi ám ảnh, lúc nào cũng tạo áp lực cho đội đối phương.
Đường Dư nhìn cô, chỉ hỏi một câu: “ Cậu thế nào rồi?”
“ Tớ?” Tô Niên Niên nghi ngờ chỉ vào mình, cười cười, “ Mình vẫn tốt, tại sao lại hỏi câu hỏi kỳ lạ như thế?” Chỉ là nụ cười cứng đờ trên khóe môi đã bán đứng cô.
Đường Dư: “ Tớ nghe nói Cố Tử Thần được tuyển thẳng vào đại học C rồi.”
Tô Niên Niên buồn rầu nói: “ Anh ấy luôn được hàng vạn người dõi theo, đến cậu cũng biết.”
“ Thế cậu nghĩ thế nào? Thi vào đại học C không?”
Tô Niên Niên thở dài, “ Đại học C đâu có dễ thi như thế.”
Đường Dư im lặng.
Tất nhiên trên thế giới này cũng có kỳ tích, nhưng có vài chuyện dù sao cũng quá xa vời, đừng nói thực hiện kỳ tích, đến suy nghĩ ảo tưởng trong đầu cũng không dám.
Nhất thời không biết nói gì, Tô Niên Niên chống tay vào má, lẩm bẩm nói: “ Cố Tử Thần đúng là quá đáng ghét, tại sao phải thi điểm cao như thế chứ, con quỷ đáng ghét, đồ xấu xa, cấu tạo của não chắc chắn không giống chúng ta.......”
Đường Dư biết cô buồn, để mặc cho cô trút giận.
“ A!” Tô Niên Niên đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, Đường Dư nhìn theo, sững người.
Cố Tử Thần không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau Tô Niên Niên, vừa nãy là cậu cốc đầu Tô Niên Niên một cái, lúc này thong dong đứng nhìn Tô Niên Niên, chầm chậm nói: “ Tô Niên Niên, những lời em vừa nãy nói, anh đều nghe thấy rồi.”
Tô Niên Niên như nhìn thấy địch, lắp bắp nói: “ Em có nói gì đâu? Chẳng ấn tượng gì cả, a, đau đầu quá, em chắc chắn là mất đi ký ức vừa nãy rồi? Đường Dư, vừa nãy tớ nói gì thế?”
Kỹ thuật diễn của cô lại bộc phát, giả bộ mất đi trí nhớ, còn đưa tay sang nhéo Đường Dư một cái, nhân tiện nháy mắt với cậu, biểu thị đừng nói lộ ra.
Đường Dư trước nay không biết nói dối, sắc mặt cứng đờ, mãi mới ngập ngừng nói: “ Tớ chẳng nghe thấy gì cả......khụ khụ, tớ đi chơi bóng đây, hai người nói chuyện đi.”
Tô Niên Niên nhìn trộm Cố Tử Thần, nhìn thấy hình như cậu không tức giận, không kìm được thở phào một hơi.
Có vẻ là qua rồi.
Còn chưa kịp nhẹ nhõm, má đã bị người nhéo cho một cái, Tô Niên Niên “ uh” một tiếng, đáng thương nhìn Cố Tử Thần.
“ Anh là con quỷ đáng ghét? Đồ xấu xa? Cấu tạo não không bình thường?” Cố Tử Thần cau mày.
Tô Niên Niên:.......
Bị lật tẩy, Tô Niên Niên không chịu thua, hất tay Cố Tử Thần ra, “ Anh đi đi, đi đại học C của anh đi.”
Lông mày Cố Tử Thần khẽ động, “ Em là vì chuyện này mà ngồi ở đây cả tiết này à? Tô Niên Niên, rốt cuộc em ngốc đến mức nào thế?”