Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lần đầu tiên khi gặp Tô Niên Niên, cô vẫn còn buộc hai bím tóc hai bên, ngồi trước đàn đánh bài Ngôi sao nhỏ đơn giản nhất.
“ Lấp lánh lấp lánh long lanh, cả bầu trời đều là ngôi sao nhỏ........”
Năm tháng trôi qua rất nhanh.
Ai sẽ nghĩ đến cách nhiều năm như thế, anh sẽ lại dưới thân phận thầy giáo mà gặp Tô Niên Niên chứ?
Anh nghĩ nhập tâm, đến Tô Niên Niên đổi bài hát khác cũng không nghe ra.
Tô Niên Niên đánh hai bài hát có độ khó cao, đang định chờ chút biểu dương, kết quả phát hiện Giang Mộ đã đứng ngây người ra rồi.
“ Thầy giáo?” Tô Niên Niên gọi anh một tiếng.
“ uh?” Giang Mộ định thần lại, ngại ngùng ho một tiếng, “ Đánh xong rồi à? kỹ thuật của em không có vấn đề gì, quay về có thể luyện tập thêm mấy bài và mấy bài điệu Valse.
“ Vâng.” Tô Niên Niên trả lời, tiếp tục vùi đầu và luyện đàn.
Chỉ là cứ đánh cứ đánh, cô bắt đầu thấy chán nản, khó chịu chỉ muốn nôn.
Cứ chăm chú đánh đàn, trong lòng lại xuất hiện các ký ức không hay, rõ ràng cố kiềm chế bản thân không nghĩ đến, nhưng lại vẫn cứ hiện ra trước mắt.
Cô ngừng đánh đàn, hít mấy hơi thật sâu, Giang Mộ thấy thế, khẽ hỏi: “ Vẫn còn thấy khó chịu sao?”
Tô Niên Niên không nói gì, cô đã từng muốn thông qua đánh đàn để chấn áp mình, chứng minh cho Tô Dĩ An nhìn thấy cô có thể đánh đàn tốt.
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không qua được với suy nghĩ trong lòng, luôn bị liên tưởng giữa việc đánh đàn và cái chết của Tô Dĩ An với nhau, khiến đánh đàn biến thành một việc hết sức đau khổ.
“ Tô Niên Niên, có lẽ thứ em thiếu không phải là luyện tập, mà là ý nghĩa của đánh đàn. Em vì cái gì mới đánh đàn? Âm nhạc vốn dĩ là thứ để chuyển đạt tâm ý của con người, chứ không phải công cụ để trút hay giải tỏa tâm lý, muốn đánh đàn tốt, trước tiên phải tĩnh tâm lại.”
“ Nghĩ lại từ đầu đến cuối, nhớ lại em vì cái gì mà muốn học đàn.”
“ Buông bỏ rất đơn giản, nhưng kiên trì lại không hề dễ, đây là con đường mà em tự chọn, dù cho thế nào em đều phải tiếp tục đi.”
“.......”
Trên đường tan học, trong đầu Tô Niên Niên luôn xoay chuyển xung quanh lời nói đạo lý mà Giang Mộ nói với cô.
Cô đi về phía trước, không để ý người trước mặt, lao thẳng vào.
“ Này, Tô Niên Niên, cậu làm cái gì thế!” Doãn Sơ Hạ gào lên một tiếng, “ Đây là quần áo mới của tôi, cậu đừng có làm nhăn của tôi.”
Tô Niên Niên lườm cô ta một cái, chẳng buồn cãi nhau với cô ta.
Hai người trải qua việc lần trước ở núi Thanh Hà, coi như tạm thời ngừng chiến, Doãn Sơ Hạ cũng biết dồn ép Tô Niên Niên thì cũng chẳng có lợi gì, cho nên nét mặt đỡ hơn rất nhiều.
Có điều nhìn bộ dạng ngây người của Tô Niên Niên, cô ta chớp chớp mắt: “ Tô Niên Niên, nghe nói cậu cũng muốn tham gia thi lễ hội âm nhạc à? Thế nào rồi, có lẽ không phải đi để làm bia đỡ đạn đấy chứ.”
Tô Niên Niên hừm một tiếng, “ cậu cho rằng tôi là cậu à?”
Doãn Sơ Hạ bị chọc tức, cố kiềm chế không để phát tác.
“ Lễ hội âm nhạc không phải là liên hoan tết dương lịch, cũng không phải là đệm đàn cho minh tinh, ôi, cậu vẫn nên luyện tập thêm đi, tránh để mất mặt, tôi lại là cùng một nhóm cùng một trường với cậu nữa đấy.”
Doãn Sơ Hạ cũng tham gia vào lễ hội âm nhạc, cho nên lạnh lùng chế giễu, một nửa là ngưỡng mộ, một nửa là đố kị.
Tô Niên Niên liếc nhìn móng tay dài nhọn được mài giũa của cô ta, trong lòng cảm thấy bi thương thay cho con người này.
“ Mất mặt hay không không quan trọng, tôi cảm thấy ấy à, tham gia thi đấu chí út cũng phải có đầu óc một chút, Doãn Sơ Hạ, mau đi cắt móng tay của cậu đi, nếu không khiến người cùng nhóm như tôi rất mất mặt.”
“ Cậu đang nói tôi không có não phải không!” Doãn Sơ Hạ giống như con mụ dạ xoa gào lên, nhưng ngay sau đó lại thay đổi nét mặt. “ A, anh Tử Thần........”
Tô Niên Niên nôn khan một tiéng, suýt nữa vì Doãn Sơ Hạ này mà nôn cả cơm trưa ra.