Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Tử Thần bó tay nói: “Đều là lỗi của anh, cho nên cho anh một cơ hội sửa đổi nhé? Để anh đưa em về nhà được không?”
Biết là cậu đây là đang nhường cô, Tô Niên Niên im lặng xuống xe, ngoan ngoãn ngồi lên yên sau xe, giọng nói giống như bị muỗi đốt, hừm hừm nói: “ Uhm, phê chuẩn.”
Cô túm áo Cố Tử Thần, đầu dựa vào sau lưng cậu, buồn bực không vui.
Luôn cho rằng, Cố Tử Thần trong mắt cô lúc nào cũng lấp lánh ánh sáng, còn cô chính là một góc tối đằng sau ánh sáng đó, bình thường, tính cách thất thường.........
Luôn cho rằng có thể vô tâm mà cảm thấy chẳng vấn đề gì, nhưng ở cạnh nhau thời gian lâu rồi, lại cảm thấy càng ngày càng khó chịu.
Thích một người xuất sắc, là không có cách nào khoan dung cho sự tầm thường của mình.
Cảm giác muốn thay đổi, muốn nỗ lực, muốn khiến mình trở thành người tốt hơn, sẽ biến thành càng lúc càng mãnh liệt.
Cố Tử Thần dường như cũng đoán ra, khi đến một ngã tư đợi đèn xanh đèn đỏ, cậu đưa một tay nắm lấy tay Tô Niên Niên, nhẹ nhàng nói: “ Dù cho em thế nào, anh đều thích em, sẽ không chê ghét em.”
Đèn xanh sáng lên, cậu buông tay ra, chuyên tâm lái xe.
Ngón tay Tô Niên Niên khẽ động, muốn đưa tay nắm lấy tay cậu, nhưng lại rụt rè thu lại.
Cô nghĩ một lát, đưa tay gõ lên lưng cậu theo nhịp một bài hát.
Sau khi đến nhà, Cố Tử Thần hỏi cô: “ Em đánh bài gì thế?”
Tô Niên Niên cười ha ha: “ Em không nói cho anh biết! Ai bảo tên con trai học khoa học tự nhiên như anh lại không đi nghiên cứu văn hóa nghệ thuật chứ”
Cố Tử Thần uể oải lắc đầu.
Cậu không chuyên tâm học đàn, nhưng kiến thức cơ bản cũng hiểu một chút.
“ Niên Niên, lần sau đừng đánh bài hát tiến hành hôn lễ nữa, anh sẽ ngại đấy.” Cố Tử Thần nhếch môi, nháy nháy mắt với Tô Niên Niên.
Tiếng cười của Tô Niên Niên đều bị nghẹn lại, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Tên âm hồn không tan này! Anh nghe hiểu sao?
Tô Niên Niên lập tức cảm thấy hết sức ngại ngùng, đeo cặp chạy nhanh vào nhà.
Sớm biết thì đã không đánh bài này, hu hu hu, Cố Tử Thần có phải sẽ cảm thấy cô muốn lấy chồng không?
Xấu hổ đi về phòng của mình, Sở Tố Tâm chẳng dễ gì lấy lại tâm trạng, nhìn chiếc đàn piano ở góc phòng, trong lòng khẽ rung động, bước đến.
Mở nắp đàn ra, ngón tay lướt nhanh trên phím đàn đen trắng, để lại một chuỗi âm thanh dingding dang dang.
Sau đó cầm quyển phổ nhạc, cô ngồi trước đàn chăm chú đánh.
.............
Sở Tố Tâm về đến nhà, nghe thấy trên lầu vang xuống tiếng nhạc du dương, đứng sững hồi lâu, khóe mắt bắt đầu rơm rớm.
Thật may, Tô Niên Niên lại bắt đầu đánh đàn rồi.
Bà chăm chú nghe một lúc, giống như hồi đó, trong tiếng đàn của Tô Niên Niên, bà đi vào bếp nấu cơm.
Cố Tử Thần giống như bình thường, cầm sách sang phụ đạo cho Tô Niên Niên, nghe thấy tiếng đàn trong phòng cô chuyển đến, không kìm được đứng ở đó nghe một lúc.
Cậu biết Tô Niên Niên biết đánh đàn, chỉ là không ngờ đánh hay như thế.
Rõ ràng là bài hát rất đơn giản, nhưng khi cô đánh dường như không hề giống người khác, rất có hồn, mơ hồ có rất nhiều rất nhiều sức cảm hóa.
Tiếng đàn đến đoạn cao trào, rồi lập tức dừng lại.
Cậu cau mày, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng Tô Niên Niên ngồi đờ đẫn trước đàn piano.
Cô đờ đẫn nhìn ngón tay của mình, sắc mặt rất khó coi, hít thật sâu mấy hơi, mới tiếp tục đánh tiếp.
Cô không biết phải lặp lại biết bao lần đoạn điệp khúc, đến cuối cùng vẫn không đánh tiếp được, chán nản đậy nắp đàn lại.
Quay người, cô mới nhìn thấy Cố Tử Thần đứng ngoài cửa, đột nhiên hỏi: “ Anh đến từ khi nào, sao không bảo em một tiếng.”