Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Tử Thần nhìn cô, ánh mắt trầm xuống.
“ Niên Niên, có phải em có chuyện gì giấu anh không?”
Tô Niên Niên cắn môi, bất an đan hai tay vào nhau.
Cô không biết có nên nói với Cố Tử Thần về việc mình không đánh đàn được không, cô sợ nói ra Cố Tử Thần sẽ thất vọng.
Nếu như không thể đánh đàn, thì đến việc vào đại học Thánh Âm cũng không vào nổi.
Cố Tử Thần bề ngoài nói hời hợt, nhưng tại sao cô lại không hề đoán ra, cậu là vì mình mới từ bỏ được tuyển thẳng vào đại học C chứ?
Lẽ nào cô còn phải ích kỷ yêu cầu Cố Tử Thần ở bên cạnh cô, một đứa không vào nổi đại học sao? như thế đối với cả hai đều không công bằng.
“ Em........chỉ là tâm trạng em không tốt lắm, lâu rồi không tham gia thi đấu, cứ nghĩ đến thi đầu là lại cực kỳ căng thẳng.” Tô Niên Niên lắp bắp lấy cớ, ánh mắt né tránh, Cố Tử Thần cau mày, không nói câu gì.
“ Uhm, Cố Tử Thần, anh nói xem lỡ như, em chỉ nói lỡ như! Em không đạt được giải thì làm thế nào?” Tô Niên Niên lo lắng hỏi cậu.
“ Thắng thua đối với em rất quan trọng sao?” Cố Tử Thần hỏi ngược lại.
Tô Niên Niên nghĩ trong lòng: đương nhiên quan trọng rồi! thắng mới có hy vọng học cùng một trường đại học với anh chứ!
“ em chẳng nói chuyện với anh nữa, để em yên tĩnh một mình luyện đàn đi.” Tô Niên Niên hậm hực nói.
Cố Tử Thần phì cười: “ Muốn đạt được Niết Bàn, tâm ắt phải tịnh, là do anh ồn ào, hay là do em không bình tâm được?”
Tô Niên Niên bị cậu nói trúng tim đen, ủ rũ nhoài người trên đàn, buồn bực nói: “ Thế anh nói em phải làm thế nào?”
Cố Tử Thần lạnh lùng đập cuốn vở luyện tập môn lý đến trước mặt cô, “ Viết cái này cho xong đi, thiếu nữ, em cần làm cái này mới trị được bệnh của em.”
(/)
Tô Niên Niên: “........” tại sao lại có bạn trai mọt sách đáng sợ thế này chứ!
Chỉ có điều khi cô bắt đầu làm bài, mới hiểu được lời nói của Cố Tử Thần.
Vật lý, toán học những môn này, đều cần đầu óc logic và tư duy, khi nghiên cứu một vấn đề trong đầu phải vận hành nhanh nhạy, đưa ra con đường hoàn chỉnh để giải bài tập, càng làm tiếp lại càng bình tĩnh điềm nhiên.
Cộng thêm dưới sự phụ đạo của Cố Tử Thần, cô rất nhẹ nhàng hoàn thành xong bài tập hôm nay.
Làm xong bài, Tô Niên Niên có cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trong lòng cô thầm xem thường bản thân mình, lẽ nào mình bạo hành thể chất à? làm bài xong lại còn cảm thấy thoải mái nữa chứ!
Cố Tử Thần nhìn tâm trạng bối rối của cô, hiếm khi có lòng tốt giảng giải cho cô: “ Anh hỏi em, hai cao thủ võ lâm sẽ thi đấu cái gì?”
“ Tốc độ? Thực lực? May mắn?” Tô Niên Niên đoán mấy cái, Cố Tử Thần đều lắc đầu nói không đúng, cho đến khi Tô Niên Niên không còn kiên nhẫn đoán nữa, mới chầm chậm nói: “ Là tâm thái. Hai người ở mọi phương diện không ai thua ai, đến cuối cùng chính là nhìn tâm thái, càng ổn định, càng điềm tĩnh, hiệu suất thắng lại càng lớn; càng nóng nảy, càng bất an, kết quả sẽ ngược lại. có hiểu không?”
Tô Niên Niên chăm chú nghe, suy nghĩ kỹ đúng là đạo lý này.
Trong tổ thi đấu của cao trung ở lễ hội âm nhạc, thực lực mọi người đều tương đương nhau, dù cho có luyện thêm nhiều bài hát, thêm chút biến hóa và kỹ xảo, nhưng cuối cùng, mọi người vẫn chỉ thi một bài hát.
Đến lúc đó nhìn thấy sẽ là cái gì? Không phải chính là tâm thái sao?
“ Em hiểu rồi! em nhất định sẽ đạt được giải! Cố Tử Thần, anh yên tâm đi!”
Cố Tử Thần sa sầm mặt mày, cậu nói nhiều như thế muốn để Tô Niên Niên coi nhẹ chuyện thắng thua chứ! Nha đầu này lòng được mấy cũng quá xem trọng rồi!
--- ---
Qua bao ngày luyện tập, cuối cùng cũng đến vòng thi loại của lễ hội âm nhạc, Giang Mộ vẫn có chút lo lắng, còn Tô Niên Niên tràn đầy tự tin.
Cô nhất định phải thắng!