Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Em không sao chứ?” Trần Nguyên lo lắng nhìn Tô Niên Niên, trong mắt người ngoài, thật giống sự quan tâm của bạn trai đối với bạn gái.
Tô Niên Niên lắc lắc đầu, đang định hỏi Tống Dư Hi mấy câu, nhưng Tống Dư Hi đã nhanh chóng cúi đầu, giống như đang né tránh cô vậy.
Cô không muốn nhắc, Tô Niên Niên cũng không muốn hỏi, chào hỏi rồi đi cùng Trần Nguyên ra ngoài.
Hai anh em cũng không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng, Cố Tử Thần đứng đó mặt lạnh như băng không kìm được nhếch nhếch khóe miệng.
Nói thế hai người họ coi thường mình sao, coi thường hắn sao?
Có cần phải dùng xong thì vứt bỏ thế không, có cần lộ liễu thế không?
Vừa nãy là ai hóa giải nguy cơ, vừa nãy là ai lay động tất cả mọi người.
Cố Tử Thần khoảnh khắc cảm thấy mình không điềm tĩnh được nữa, cau mày định đuổi theo, đằng sau chuyển đến giọng nói mềm mại, “ Cố nam thần, vừa nãy thật sự cảm ơn anh, nếu như không phải anh.”
Tống Dư Hi định tiếp tục nói, nhưng lại bị Cố Tử Thần ngoảnh đầu, ánh mắt sắc lạnh dọa cho cô ngậm miệng lại.
“ Cô là ai?” Giọng nói lạnh nhạt, khẽ cau mày lại, như gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt Tống Dư Hi.
Tống Dư Hi sắc mặt trắng bệch, cố gắng mỉm cười, cố chấp nhìn Cố Tử Thần, nhưng cậu chẳng buồn nhìn cô, ánh mắt không có chút tình cảm, một tay nhét vào túi quần đi ra khỏi lớp.
Anh ấy vốn dĩ không quen mình cho nên vừa nãy không phải vì mình mà lộ diện.
Chút may mắn cuối cùng trong lòng Tống Dư Hi cũng nhanh chóng mất hút không còn dấu tích.
Cô cho rằng, Cố nam thần hoặc ít hoặc nhiều đối với cô.....
“ Dư Hi, mình đưa cậu về nhé,” Chúc Thành ngốc ngếch xoa đaàu, Tống Dư Hi thu lại tâm tư của mình, “ Không cần đâu.” Cô cầm balo, lảo đảo mất hút trong tầm mắt của Chúc Thành.
Tô Niên Niên và Trần Nguyên chầm chậm đi về phía cổng trường, Trần Nguyên ân cần cầm balo trên lưng Tô Niên Niên, vẻ lo lắng hỏi, “Niên Niên, có phải có ai ức hiếp em.”
“ Đâu có, ai bắt nạt được em chứ.” Tô Niên Niên không để ý lắc lắc đầu.
Trần Nguyên không nói gì nữa, mấp máy môi, cuối cùng nói, “ Có anh ở đây, không cần sợ. Có ai ức hiếp, em lên lầu tìm anh, anh giúp em dạy dỗ hắn.”
Tô Niên Niên vui vẻ cuowì lên, không ngờ anh trai này lại trọng nghĩa như thế.
Cô thẳng thắn vỗ vỗ vai Trần Nguyên, “ Vâng, em biết rồi.”
Trần Nguyên cau mày nói, “ Anh nói nghiêm túc đấy.”
“ Được rồi, mau về nhà ăn cơm.”
Hai người lên xe của Trần Doãn Hoa, Cố Tử Thần lái xe đằng sau, trên đường biểu cảm khiến người ta phát sợ.
Về nhà ăn cơm xong, Tô Niên Niên xoa cái bụng tròn của mình, bò lên giường ngủ một giấc sung sướng.
Sáng sớm, ánh sáng rọi vào phòng, Tô Niên Niên mơ hồ từ trong chăn chui ra. Nhắm mắt rửa mặt, đánh răng, chạy xuống lầu, nhoáng nhoàng uống một cốc sữa xong, lại theo sau Trần Nguyên rồi lên xe.
Trần Nguyên dường như đã quen rồi, đưa cho Tô Niên Niên hai cái bánh bao.
Tô Niên Niên được hành động này của cậu làm cho cảm động, quả thật giống như anh trai ruột vậy.
Đón lấy bánh bao, vui vẻ nhai, đến nỗi hai má phùng hết cả ra.
Thấy bộ dạng này của cô, khóe miệng Trần Nguyên ấm áp nhếch lên.
Đưa Tô Niên Niên đến lớp, Tô Niên Niên lại lần nữa nhận được ánh mắt của toàn bộ nữ sinh trong lớp.
Nếu như những ánh mắt đó có thể giết người, Tô Niên Niên chỉ sợ mình chết từ lâu rồi, không thể sống mà đứng trong lớp được nữa.
Nhưng nội tâm mạnh mẽ của Tô Niên Niên khiến cô chẳng chút áp lực mà đi về chỗ của mình, đoạn đường ngắn bị cô bước đi hiên ngang lướt qua.
Quay về chỗ mình, Tô Niên Niên chán nản nhìn cảnh tượng trước mắt.