Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiết này là tự học, cô kéo Tống Dư Hi ra khỏi lớp, dẫn đến phòng luyện đàn.
Phòng luyện đàn không một bóng người, thích hợp là nơi để khóc.
Tống Dư Hi vốn dĩ ở trong lớp vẫn còn cố nhịn, lúc này tâm trạng như bộc phát, cô òa khóc nức nở, Tô Niên Niên nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, tránh làm cô thêm tổn thương, lau nước mắt nước mũi cho cô.
“ Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, đừng buồn nữa, khóc được là tốt rồi.....” trong tiếng an ủi dịu dàng của cô, Tống Dư Hi dần dần ngừng khóc, chỉ là bờ vai vẫn không ngừng rung, vẫn còn tiếng nghẹn ngào.
Tô Niên Niên lúc này mới mở miệng hỏi cô: “ Cậu làm sao thế, có phải có chỗ nào không thoải mái không? Kinh nguyệt đến à? hay là Doãn Sơ Hạ bọn họ lại ức hiếp cậu?”
Tống Dư Hi lắc lắc đầu, cắn răng nói: “ Không có gì......mình chỉ là muốn khóc........”
Từ khi làm bạn thân với Tô Niên Niên, trên lớp chẳng còn ai dám ức hiếp cô, hơn nữa Chúc Thành cũng đối với cô rất tốt, khác xa những năm tháng học năm nhất khổ cực.
(/)
Nhưng........bệnh tình của bố cô càng nặng hơn, chỉ dựa vào thu nhập chút ít của mẹ không thể đủ được, hơn nữa trong nhà còn có em trai em gái.
Tối hôm qua, mẹ cô nói chuyện mà giọng nặng trĩu, đại ý là bảo cô kết thúc việc học, đi ra ngoài tìm việc kiếm tiền, để em trai học.
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy thế giới thật không công bằng.
Tại sao cô phải sinh ra trong một gia đình nghèo khó khổ cực chứ? Tại sao cô phải đối diện với sự chọn lựa cay nghiệt như thế?
Cô chỉ muốn sống giống như người bình thường, nhưng ông trời lại không đồng ý cho cô cơ hội này.
Tống Dư Hi sụt sùi đem những chuyện này kể lại cho Tô Niên Niên nghe, Tô Niên Niên nghe xong cau mày nói: “ Thành tích của cậu tốt như thế, không đi học thì quá đáng tiếc, hơn nữa cấp ba còn chưa tốt nghiệp, cậu có thể tìm được việc gì tốt chứ. Cậu thương lượng với mẹ cậu, có thể tự đi làm thêm kiếm tiền chi trả cho cuộc sống của cậu, học phí có thể xin học bổng trợ cấp, đại học còn có rất nhiều loại học bổng, chị cần cậu kiên trì, nhất định có thể tiếp tục con đường học!”
“ Nhưng.........nhưng bệnh của bố mình thì phải làm thế nào..........” Tống Dư Hi che mặt khóc.
“ Bố cậu làm phẫu thuật cần bao nhiêu tiền?” Tô Niên Niên hỏi.
“ Mình không biết, có lẽ khoảng trên dưới 10 vạn.” Tống Dư Hi khó khăn mới thốt ra được mấy chữ này, “ Cô giáo Kim nói muốn bảo toàn trường quyên góp cho mình, Niên Niên, mình thật sự không muốn như thế.........có thể mọi người cảm thấy đó là lòng hảo tâm, nhưng đối với mình mà nói đó giống như bị sỉ nhục vậy! Mình không muốn tất cả mọi người đều biết nhà mình nghèo như thế, càng không muốn để bọn họ cảm thấy mình nhục nhã như thế.”
Tô Niên Niên há hốc mồm, vốn dĩ muốn khuyên cô hai câu, cuối cùng vẫn không thốt ra được câu gì, mà là lẳng lặng tính xem mình có bao nhiêu tiền.
Từ nhỏ đến lớn tiền mừng tuổi của cô đều trong tay cô, mỗi tháng Sở Tố Tâm đều cho cô một khoản tiền tiêu vặt, phần lớn cô đều tích lại, giờ dồn lại, cũng phải được xấp xỉ con số có sáu số 0 đằng sau.
Cô cắn cắn răng, nói: “ Tống Dư Hi, mình có thể cho cậu mượn 10 vạn.”
Tống Dư Hi sững sờ nhìn cô, lắp bắp nói: “ Niên Niên, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như thế.........với lại, mình sợ mình trả không nổi, cậu đừng cho mình vay.”
“ Cậu không cần tiền của mình, còn có cách nào nữa đâu?” Tô Niên Niên hỏi Tống Dư Hi một câu, cô im lặng, Tô Niên Niên lại nói: “ Không phải cho cậu mượn không, cậu phải viết giấy nợ cho mình, sau này khi đi làm rồi phải trả toàn bộ cho mình, còn cả tièn lãi nữa!”
“ Niên Niên......mình.......” Tống Dư Hi ấp úng, không biết nên nói gì mới được.