Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô hiểu, Tô Niên Niên thật sự coi cô là bạn.
Nhưng còn cô thì sao?
Cô cụp lông mi xuống, không dám nghĩ đến câu hỏi đó.
Tô Niên Niên làm việc tốc độ rất nhanh, ngày hôm sau là đã đem tiền chuyển cho cô rồi.
Cô sợ Tống Dư Hi không đủ dùng, còn đem cả tiền lần trước đệm đàn Cố Lí chuyển cho cô, cũng chuyển một nửa cho Tống Dư Hi.
Vốn dĩ số tiền đó cô không định động vào, mặc dù không nhiều, nhưng dựa vào số tiền lần đầu tiên mình kiếm được, nói khoa trương một chút là dự định làm của hồi môn hoặc là làm vốn lập nghiệp sau này.
Tống Dư Hi đi tìm gặp riêng Kim Vân, nên mới không công khai quyên góp cho cô.
Nhưng thái độ Kim Vân rất không hay: “ Tống Dư Hi, cô là vì tốt cho em, trường chúng ta đều là thiếu gia tiểu thư con nhà quý tộc, để mọi người quyên góp cho em một số tiền thì có thể qua được những tháng ngày khó khăn, cũng có thể tiếp tục việc học của em.”
Tống Dư Hi cắn môi, thấy trong mắt của bà chủ nhiệm đều là vẻ châm biếm.
Đó là khinh thường học sinh nghèo khó như cô, đè nén tất cả lòng tự trọng của một thiếu nữ 18 tuổi.
Có lúc, Tống Dư Hi cũng cảm thấy lòng tự trọng của mình rất đáng thương hại, nhưng đây là chuyện duy nhất mà cô có thể kiên trì.
--- ---
(/)
Khi đếm ngược 100 ngày nữa là đến kỳ thi đại học, mọi người mới thật sự ý thức được sắp thi đại học.
Có lẽ trong lòng rất nhiều người dù cho thành tích không tốt, cũng có thể dựa vào người nhà mà học một trường đại học tốt, hoặc là đến doanh nghiệp của gia đình làm việc, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Nhưng cũng rất nhiều người không chọn lựa lùi bước, mà là nỗ lực phấn đấu!
Con số màu đỏ của phấn mỗi ngày giảm dần, áp lực đè lên thần kinh mỗi người.
Đường Dư vào lúc quan trọng cuối cùng, cũng quay về trường lên lớp.
Cậu bỏ dở rất nhiều môn học, mỗi ngày đều vò đầu cau mày học, Tô Niên Niên vốn dĩ thành tích không bằng cậu, nhưng bây giờ lại có thể phụ đạo cho cậu được rồi.
Thời gian nghỉ, Tô Niên Niên hỏi một câu mà cô nén trong lòng rất lâu: “ Đường Dư, năm đó thành tích hồi phổ thông của cậu rất kém, tại sao vừa đến Thánh Âm là đột nhiên thay đổi thế?”
Đường Dư chớp chớp mắt: “ Có lẽ là vì........mình tương đối thiên tài.”
“ Cậu còn chưa là đại minh tinh, sao da mặt đã dày thế? Có phải bị lợn ca truyền nhiễm phải không?” Tô Niên Niên lí luận hỏi.
Đường Dư cười cười, nhìn vào một góc trong không khí, trầm tư suy nghĩ.
Đã từng có một thời gian, cậu đúng là rất sa sút, thường xuyên bỏ tiết đi chơi bóng rổ, nhìn ai không thuận mắt là có thể cầm ghế đánh, sống rất ngang nhiên hống hách.
Cho đến khi gặp Tô Niên Niên.
Cô khiến cậu trở thành người tốt hơn.
Thế là rất nhiều lúc người khác không biết, Đường Dư dần dần không đi chơi bóng rổ nữa, không còn chơi với đám bạn lêu lổng trước kia nữa, mà là ở trong nhà, trong cửa hàng làm thêm đọc từ mới, làm các bài toán khiến cậu đau đầu.
Dần dần, thành tích của cậu tốt dần lên.
Nhưng khi thành tích thi có kết quả, tất cả thầy cô đều cho rằng cậu gian lận.
Đối diện với những khuôn mặt chất vấn đó, Đường Dư chẳng tranh cãi, vì cho dù cậu tranh cãi cũng chẳng có ai tin.
Thầy cô luôn có tư tưởng ăn sâu bén rễ không tin với những học sinh kém kiểu này.
Cho nên khi ở Thần Giang, thông thường khi thi cậu thường bỏ lại bài giải cuối cùng, để thành tích của mình rớt lại sau Tô Niên Niên mấy người.
Những việc này không có ai biết, cậu cũng không định nói ra, cứ như thế im lặng mỉm cười mà qua.
Uhm, cậu đúng là thiên tài mà.
Quay người đi nhìn Tô Niên Niên, cô lại bắt đầu cười đùa với Chúc Thành, Chúc Thành cười phá lên, Tống Dư Hi im lặng nhìn bọn họ.
Khoảnh khắc này, Đường Dư chỉ mong thời gian ngừng lại, mãi mãi thanh xuân, mãi mãi tươi đẹp.