Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gần đến kỳ thi đại học, trường chuẩn bị cho học sinh năm ba nghỉ một tuần, để điều chỉnh tâm trạng, đón chờ kỳ thi.
Bên ngoài phòng học lất phất mưa rơi, một lúc sau mưa càng to hơn, chớp mắt đã thành cơn mưa rào.
Tô Niên Niên còn đang chưa hiểu chuyện gì, điện thoại nhận được tin nhắn của Cố Tử Thần: ở trường đợi anh, anh đến đón em.
Cô tươi cười hớn hở cất điện thoại đi, ngẩng đầu, bắt gặp nét mặt sa sầm của Kim Vân đang trừng mắt nhìn cô.
Tô Niên Niên lau mồ hôi lạnh trên trán, bắt đầu nhớ lại quy định của lớp, nghịch điện thoại sẽ bị phạt đọc thuộc mấy lần bài khóa tiếng Anh.
Kim Vân không hề thích cô, hơn nữa quy định đề ra từ lâu rồi, Tô Niên Niên sâu xa cảm thấy khó mà thoát được kiếp nạn này.
(/)
Ai biết Kim Vân không phát điên như trong suy nghĩ, mà là đi đến trước mặt Tô Niên Niên, giọng nói kéo dài: “ Thành tích của em rất tốt, khi thi nhớ đừng quá hời hợt, tin vào cảm giác đầu tiên của mình, chọn đáp án đừng chọn đi chọn lại, cố lên, cô tin em nhất định sẽ thi được thành tích tốt.”
Oh my god! Điều này khiến Tô Niên Niên không chỉ cảm thấy như kiếp nạn, mà cảm thấy đây là ngày thế giới tận thế?
Học sinh xung quanh cũng hết sức ngạc nhiên, chủ nhiệm đổi tính rồi sao? bà ta không phải bà gia chuyên nghiêm khắc nạt nộ sao, giờ lại đi động viên học sinh.
Tô Niên Niên gật đầu ngốc nghếch, “ vâng ạ, em biết rồi..........”
Kim Vân hài lòng gật đầu, quay người đi lên bục giảng, “ các em, có lẽ trong mắt các em tôi không phải là một giáo viên tốt, quá nghiêm túc, cổ hủ, khắt khe, thậm chí còn có người nói tôi bị bệnh mãn kinh phát tác bất cứ lúc nào, nói thật, tôi đã từng rất khó chịu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đúng là không gì là sai.”
Nói đến đây, học sinh trong lớp cười ồ lên.
“Tính cách của tôi và thầy giáo Giang Mộ trước đây không giống nhau, nhưng chúng tôi đều chỉ có một mục đích, muốn các em thi vào trường tốt, thi đại học không phải con đường duy nhất, nhưng trong mắt rất nhiều người các em, nó lại là con đường tốt nhất. Em không thể so vơi sgia thế người khác, duy nhất các em làm được, chính là nỗ lực bản thân! Cho nên,.....các em, cố gắng lên, nỗ lực lên! Đừng để thanh xuân ba năm của mình uổng phí!”
Lời vừa dứt, cả lớp lập tức trở nên yên tĩnh, trên mặt mỗi người đều có nét xúc động.
Kim Vân đứng trên bục giảng vẫy vẫy tay, đây là động tác biểu thị của bà bảo cả lớp tan học.
Còn lần này, rất nhiều người đột nhiên hiểu ra, sau này cũng sẽ không nhìn thấy nữa.
Bục giảng, bàn học, cửa sổ, bảng đen quen thuộc, lớp học ở bên cạnh mọi người ba năm, cũng sẽ không quay lại được nữa.
Trong cảnh tượng im lặng này, Kim Vân dường như không kìm nén được, quay người đi, lau lau giọt nước mắt dưới kính, sau đó đi ra khỏi lớp.
Trong lớp bao trùm tâm trạng bồi hồi, cho đến khi tiếng nhạc điện thoại buồn cười của một nam sinh vang lên, mọi người mới như tỉnh mộng, cười hì hì thu dọn đồ đạc về nhà.
Chỉ là cười, nhưng cũng có người đã khóc.
Tô Niên Niên thở dài, xách balo của mình đi ra khỏi lớp, Cố Tử Thần đã đứng ngoài hành lang một lúc rồi.
Ngũ quan của cậu sắc nét, vóc dáng cao hơn một chút, mặc bộ quần áo thể thao đứng ở đó, giống như bức tranh tuyệt đẹp.
Cậu đi về phía Tô Niên Niên, đưa áo khoác màu đen của mình, bặm môi nói: “ Mặc lên đi, đừng cảm lạnh.”
Tô Niên Niên ngoan ngoãn mặc lên, Cố Tử Thần nắm lấy tay cô, che ô đi về phía bãi để xe.
Tống Dư Hi đờ đẫn đứng ở sau nhìn theo, mơ hồ thấy sống mũi cay cay,
Cô nghiến răng, dùng cặp sách làm ô che lên đầu, chạy trong mưa hướng về trạm xe bus.