Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn thấy Tô Niên Niên bước vào điểm thi, ngạc nhiên nhất chính là Tống Dư Hi.
Cô cắn môi, nhìn Tô Niên Niên kiên trì viết hết bài thi, trong lòng nói không ra được cảm giác gì.
Nhưng Tô Niên Niên vẫn còn mơ màng, dù cho cố gắng thi xong, thành tích cũng chưa hẳn đã khả quan.
Thầy cô coi thi cũng hết sức ngạc nhiên, nhìn Tô Niên Niên với trạng thái đó còn kiên trì thi, trong lòng cũng không tránh được thương xót, dù cho nỗ lực thế nào, thành tích chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đây là thi đại học, một hai điểm có thể quyết định được vận mệnh của mỗi người.
Ngày đầu tiên thi xong, Tô Niên Niên đến bệnh viện ở một đêm, ngày hôm sau tiếp tục thi.
Khi kỳ thi kết thúc, đi ra khỏi trường thi, tâm trạng hàng ngàn học sinh ở khoảnh khắc đó như nặng trĩu.
Xung quanh dần vang lên tiếng gào thét, tiếng khóc, tiếng cười, Tô Niên Niên trong lòng nặng nề.
Cô biết, mình không thi được vào Thánh Âm rồi.
Hôm nay thi còn đỡ hơn chút, nhưng bài thi hôm qua làm một cách mơ hồ, cô không dám đoán thành tích của mình.
Cô lau khóe mắt, cố kiềm chế cảm giác muốn khóc.
Bao nhiêu đêm thức nỗ lực, lại ở khoảnh khắc không đáng nhắc, hi vọng tiêu tan.
Cô không đi tìm Sở Tố Tâm, mà ngồi xe của Trần Doãn Hoa về nhà, nhốt mình trong phòng.
Liên tiếp ba ngày, cô không đồng ý gặp ai, dù cho Cố Tử Thần đích thân đến, cô cũng không ra.
(/)
Điều này khiến Sở Tố Tâm dọa cho sợ hãi, may là cuối cùng Tô Niên Niên cũng chịu mở cửa, chỉ là người hiện rõ vẻ hốc hác.
Sở Tố Tâm lại hầm canh bồi bổ cho cô, Tô Niên Niên không giống như trước kia từ chối, mà là uống hết canh.
“ Uhm, Niên Niên, nếu như không thích thì uống ít thôi, không cần miễn cưỡng.” Sở Tố Tâm có chút ngại liền nói, bà cũng biết món canh bổ này mùi vị không ngon lắm.
Tô Niên Niên lắc lắc đầu, bình tĩnh uống hết, sau đó nói: “ Mẹ, ba ngày này con đã nghĩ hiểu ra một vài chuyện.”
“ Cái gì?”
“ Ngày thi hôm đó không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cho con ăn.....thứ mà con không nên ăn.”
Lời vừa nói ra, Sở Tố Tâm ngạc nhiên, đến Trần Doãn Hoa ngồi trên ghế sofa đọc báo cũng phải ngước mắt nhìn về phía cô.
Mấy ngày này, cô không nhắc, trong nhà cũng không ai dám nhắc đến chuyện này.
“ Rốt cuộc là có chuyện gì? Con ăn cái gì mà không nên ăn? Ai cho con!” tâm trạng Sở Tố Tâm kích động lên, Tô Niên Niên thi đại học không suôn sẻ, là một người mẹ, bà xót xa hơn ai hết.
Còn bây giờ lại biết, đó không phải ngoài ý muốn, mà là có người có ý đồ xấu xa, sao mà bà không tức giận được chứ!
Tô Niên Niên cười hết vẻ mặt điềm nhiên, Trần Doãn Hoa nhìn mà trong lòng cũng thắt lại.
Phải hận thế nào, mới có thể coi như không có chuyện gì như thế.
Tô Niên Niên càng điềm tĩnh, khi phát ra lại càng đáng sợ.
“ Niên Niên, có phải có người cố tình hại con? Nói cho chú biết.” Trần Doãn Hoa trầm giọng hỏi.
Tô Niên Niên lắc lắc đầu: “ Mọi người đừng vì con mà lo lắng, việc của con, con sẽ tự giải quyết. Mẹ, nếu như con không thi đỗ đại học, mẹ nuôi con cs được không?” Cô kéo tay áo Sở Tố Tâm nũng nịu, Sở Tố Tâm lập tức bị vẻ đáng yêu của con gái làm cho sững sờ, vội vàng gật đầu: “ Uh, dù cho thế nào, con vẫn là con gái của mẹ! Hay là ngày mai con cùng mẹ đến công ty nhé, đến công ty giúp việc cho mẹ.”
Bà là muốn Tô Niên Niên ra ngoài để giải tỏa tâm trạng, tránh ở nhà nhiều lại nghĩ linh tinh.
Còn việc cô nói có người hãm hại cô, cô đã không muốn nói, thì bà cũng không ép cô,
Trần Doãn Hoa cau mày, nhìn về phía Tô Niên Niên, không nói câu gì.
Nếu như Tô Niên Niên bộc phát ra, nên làm thế nào.......