Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đến tối muộn, Sở Tố Tâm về nhà, gõ cửa phòng Tô Niên Niên, phát hiện cửa lại bị khóa bên trong.
Bà tự trách mình, nếu như không phải bà bảo Tô Niên Niên đến công ty, cũng sẽ không gặp phải Cố Tử Thần.
Trần Doãn Hoa sau khi về nhà hiểu tình hình xong cũng thở dài, “ Để con tự hiểu thông đi, chuyện tình cảm chúng ta cũng không tham gia được.”
Sở Tố Tâm đỏ mắt, từ sau khi Tô Dĩ An qua đời, bà luôn bù đắp tình cảm thêm cho Tô Niên Niên, không nở để cô phải chịu ấm ức.
Nhưng bây giờ con gái bị một người con trai làm tổn thương như thế, người làm mẹ như bà đau khổ hơn ai hết.
Bà mang cơm lên cho Tô Niên Niên, nhưng gõ cửa mấy tiếng cũng không có tiếng trả lời.
Trong phòng rất yên tĩnh, ghé sát tai vào, Sở Tố Tâm nghe thấy tiếng khóc rấm rứt khe khẽ chuyển đến từ bên trong.
Cố kiềm nén, cũng không thể kiềm chế tiếng khóc, trái tim như vụn vỡ, như dao cứa vào tim vậy.
Nước mắt Sở Tố Tâm rơi xuống.
(/)
Bà biết Tô Niên Niên không phải người thích khóc, sai khi Tô Dĩ An qua đời, cô cũng không hay khóc, mà là ra sức nhẫn nhịn, ở trước mặt bà với dáng vẻ một đứa con ngoan khéo đáng yêu.
Chỉ là từ tối đến giờ, cô một mình trốn trong chăn lén khóc, cắn khóc gối, không để tiếng khóc của mình phát ra.
Bây giờ cô phải buồn bã nhiều thế nào? Mới có thể khóc thành thế này?
Bên trong, Tô Niên Niên không ngừng nức nở khóc, ngoài cửa, Sở Tố Tâm cũng nước mắt đầy mặt.
Ngày hôm sau, bà vốn dĩ muốn ở nhà với Tô Niên Niên, nhưng công ty gọi điện nói hôm nay có dự án phải bàn gấp, chẳng biết làm sao bà đành phải lái xe đến công ty.
Đi ra đến cửa, nhà bên cạnh có tiếng ồn ào huyên náo, bà liếc mắt nhìn, hai chiếc xe của công ty chuyển nhà đang đỗ trước cửa nhà họ Trần, mấy người làm thuê đang chuyển đồ từ trong nhà ra.
Cố Tử Thần đứng ở cạnh hàng rào, dưới chân là Đại Viên và Bao Bao không nỡ rời xa nhau, dường như cũng biết sắp phải rời đi rồi.
Sở Tố Tâm vẫn còn chưa hết cơn giận, cười khẩy nói: “ Cố thiếu gia hành sự đúng là mạnh mẽ dứt khoát, nhanh như thế đã chuyển đi rồi?”
Muốn rũ bỏ quan hệ với con gái bà, vậy thì cậu ta đối với tình cảm này nghiêm túc được mấy phần chứ?
Cơ thể Cố Tử Thần cứng đờ, hồi phục bộ dạng lạnh lùng cách xa, nhìn Sở Tố Tâm gật đầu chào, đút tay túi quần chuẩn bị rời đi.
Đi được hai bước, cậu đột nhiên dừng lại, quay đầu khẽ hỏi: “ Niên Niên.......cô ấy vẫn khỏe chứ ạ?”
Cậu biết mình hỏi vào lúc này thật không hợp lý, nhưng cậu vẫn không kiềm chế được.
Sở Tố Tâm chỉ coi cậu là tên con trai cặn bã, lạnh lùng nói: “ Khỏe chứ, sao mà không khỏe được, khóc cả một đêm, sáng sớm bốn giờ tôi đi xem nó thế nào vẫn còn đang khóc! Cậu hài lòng chưa? Còn trẻ mà đã tùy tiện không coi tình cảm người khác ra gì, thật đúng là bị di truyền từ bố cậu rồi!”
Sắc mặt Cố Tử Thần trầm xuống, khóe môi khẽ động, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, dùng lực đến nỗi gân xanh nổi hết trên làn da trắng.
Cậu không muốn nhìn nhất chính là Tô Niên Niên khóc, nhưng cậu lại làm quá đáng hơn bất kỳ ai.
Cậu quay người bế Đại Viên lên xe, lái xe quay lại kính cẩn hỏi: “ Thiếu Gia, bây giờ chúng ta đi được chưa ạ?”
Nhìn qua gương chiếu hậu, cậu nhìn thấy Bao Bao ở phía sau cào vào cửa xe như phát điên ở phía sau, meo meo kêu ầm lên, Sở Tố Tâm ở đằng sau tức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cởi giầy cao gót mà ném vào đó.
Trong biệt thực xinh đẹp sau lưng cậu có phòng của Tô Niên Niên, cửa sổ đóng kín mít, sẽ không có ai xuyên qua cửa sổ ném đá vào cửa xe cậu nữa.
Người đi trà nguội, cũng chỉ đến thế.
“ Đi thôi.” Cậu bình thản bật ra hai chữ, dường như đã buông bỏ tất cả tình yêu ở lại đây.