Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong nhà vệ sinh chuyển đến tiếng nước chảy, Tô Niên Niên đang vệ sinh cá nhân đơn giản, nhìn mình trong gương, lại cảm thấy có chút lạ lẫm.
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, cả người cô đã gầy hốc hác đi, khuôn mặt mũm mĩm gầy đi trông thấy, để lộ khuôn mặt xanh xao, càng nổi lên đôi mắt to tròn.
Hôm nay là ngày có thành tích thi đại học, Thánh Âm hôm nay sắp xếp công bố kết quả thi, nhân tiện phát bằng tốt nghiệp cho học sinh năm ba.
Tô Niên Niên không định đi, chỉ là lên mạng tự tra thành tích của mình, rồi gập máy tính lại.
Cô không thi đỗ vào Thánh Âm, dù cho là thi được quán quân giải nghệ thuật, vẫn kém tận 60 điểm.
60 điểm, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng đã chặn lại tất cả hy vọng thời cao trung của cô.
Điện thoại từ sáng luôn réo chuông, Tô Niên Niên nhìn những cuộc gọi nhưng không nghe, có Chúc Thành, Nọa Nọa, Đậu Đậu, nhiều hơn là Đường Dư, còn có hai cuộc của Trần Nguyên.
Cô đều không nghe, cúi đầu nghĩ, rồi ấn nút tắt máy, chẳng muốn để ý đến ai.
Trong nhà vắng vẻ không một bóng người, Trần Doãn Hoa và Sở Tố Tâm đều bận việc công ty. Tô Niên Niên bón cho Bao Bao đồ ăn, từ sau khi Đại Viên đi, Bao Bao trở nên mệt mỏi, bò nhoài trong ổ của mình chẳng buồn động đậy.
“ Mày cũng không vui phải không, là nhớ Đại Viên à?” Cô bế Bao Bao lên vuốt ve lông mèo mềm mại, khẽ lẩm bẩm tự nói.
Trả lời cô chỉ là tiếng mèo kêu không vui của Bao Bao, nó dùng móng vuốt cào nhẹ tay Tô Niên Niên, rồi lăn người trở về ổ, nhìn bộ dạng là đang ấm ức với Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên cười cười, không đùa với nó nữa, mà quay về phòng chọn một chiếc váy, đi ra khỏi nhà.
Ánh nắng bên ngoài rất chói, cô không quen nheo mắt lại.
(/)
Nhìn xung quanh không một bóng người, trong vườn nhà họ Cố bên cạnh cũng vắng vẻ, bốn bề im ắng, cô quạnh có chút lạnh lẽo.
Tô Niên Niên hít mấy hơi thật sâu, bắt taxi đi, đi không có mục đích.
Cho đến khi ánh mắt lái xe không ngừng liếc nhìn cô, Tô Niên Niên mới giật mình tỉnh ngộ hình như đã đi vòng quanh nửa Dụ Thành rồi.
Cô cúi đầu nhìn bảng giá, trong lòng như sụp đổ, sờ vào ví tiền của mình.
Lái xe là người lọc lõi, nheo mắt hỏi: “ Tiểu thư, xin hỏi cô định xuống xe ở đâu?”
Tô Niên Niên cười tươi như hoa: “ Cháu xuống xe ở đường này, uhm...nhưng cháu chỉ có 200 tệ tiền mặt.”
Két-----
Lái xe vô tình dừng ở giữa đường, đuổi Tô Niên Niên xuống xe.
Tô Niên Niên nhìn chiếc xe nhả khói mất hút, vuốt vuốt mũi, “ Thật là chủ nghĩa tư bản độc ác, chẳng có chút tình người nào........”
Vừa lẩm bẩm vừa quan sát xung quanh, cô cảm thấy có chút quen thuộc.
Nhìn kỹ quán bên đường có tên: Thiên Dư Thiên Tầm.
Là quán thiết kế hình tượng của Phạm Tầm.
Tô Niên Niên nhìn vào tờ áp phích tạp hình treo ngoài cửa, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, đẩy cửa đi thẳng vào.
“ Xin chào, xin hỏi chúng tôi giúp gì được cho cô?” Nụ cười thân thiẹn của nhân viên phục vụ chào đón cô.
Tô Niên Niên lí nhí hỏi một câu: “ Quẹt thẻ có được không?”
Nhân viên cửa hàng sững người một lát, hình như lần đầu gặp vị khách thẳng thắn như thế, nhưng rất nhanh phản ứng lại: “ Có thể quẹt.”
Tô Niên Niên gật gật đầu, chỉ vào mái tóc dài sau lưng, “ tôi.....tôi muốn cắt tóc, cắt thành kiểu này.”
Nhân viên cửa hàng nhìn theo phía tay cô chỉ, là kiểu tóc ngắn Âu Mỹ, cực ngắn nhưng rất khỏe khoắn!
Khụ khụ khụ, con gái bây giờ thật đáng sợ, lẽ nào là chuẩn bị cắt tóc đoạn tình sao?