Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu như dùng từ để hình dung tâm trạng của Tô Niên Niên lúc này, đó chính là sững sờ.
Đường Dư dùng biểu cảm nghiêm túc và giọng nói tình cảm, khiến cô cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Cô huých huých cánh tay nói giọng nổi ra gà: “ hey, thiếu niên, cậu muốn chuyển sang làng điện ảnh phát triển à? kỹ thuật diễn đạt đến độ này rồi cơ à.”
Khóe miệng Đường Dư nhếch lên, cậu rất muốn nói, cậu là nghiêm túc.
Sau đó mãi hồi lâu, cậu vẫn thở dài nói, “ Mình đưa cậu về nhé.”
“ Không cần đâu, cậu đưa mình về không tiện, nhỡ đâu bị phóng viên chụp thì không hay đâu.” Tô Niên Niên lắc lắc đầu. “ Mình tự bắt xe về là được rồi.”
Đường Dư cau mày, đột nhiên phát hiện mình trở thành người của công chúng thật là phiền phức.
Cậu quan sát chiếc xe sang này, mắt chớp chớp, kéo Tô Niên Niên xuống xe.
Tô Niên Niên vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “ Cậu điên rồi à, này!”
“ Xuống xe cùng cậu bắt xe.” Đường Dư điềm nhiên nói, chiếc xe của cậu quá to, nếu như bắt taxi chắc sẽ không có chuyện gì.
Tô Niên Niên quả thật ngại từ chối, chỉ có thể về cùng với cậu.
Đi qua một cửa hàng tạp hóa, Tô Niên Niên chớp chớp mắt: “ Đường Dư, mình muốn ăn bánh kem.”
“ Buổi tối ăn dễ đau bụng lắm.” Đường Dư vô tình tuyệt chối.
Tô Niên Niên thở dài nói: “ Cậu xem con người cậu......mình vừa bị thất tình, vừa bị bạn phản bội, cậu không có chút đồng tình nào sao, mình chỉ muốn ăn bánh kem thôi mà. Socola có được không? Uhm, nếu không chút puding cũng được, nếu không thì kem?”
Đường Dư chả biết làm sao nhìn cô: “ mình không phải vì chê đắt mà không mua cho cậu.”
“ Thế thì cậu mua cho mình đi!” Tô Niên Niên hùng hồn nhìn cậu, với bộ dạng cậu không mua thì mình sẽ không đi.
Đường Dư do dự hai giây, lại thở dài, đi vào mua hai cái kem.
Tô Niên Niên vui vẻ ăn kem, cùng Đường Dư đứng ở đường đợi taxi.
Phía xa có ánh đèn yếu ớt hắt lại, Đường Dư phản ứng cực nhanh kéo Tô Niên Niên ra phía sau, nhíu mày nhìn phía xa đó.
“ Có chuyện gì thế?” Tô Niên Niên giật nảy mình, suýt chút nữa rơi que kem xuống đất.
Sắc mặt Đường Dư sa sầm lại, “ có người đang chụp trộm.” Không ngờ vẫn còn bị bọn chó săn tin theo dõi, vừa nãy chính là ánh đèn của máy ảnh.
Tô Niên Niên kiễng lên, đội mũ liền áo của Đường Dư lên, nghiêm túc nói: “ Không sao, nếu như có ảnh cậu nói chính là PS, hoặc là không thừa nhận là được rồi, fan của cậu yêu cậu như thế, chắc chắn sẽ không trách cậu.”
Đường Dư cười đau khổ, “ mình thì không vấn đề, có điều còn cậu?”
Khụ khụ----
Chiếc kem trong tay Tô Niên Niên rơi xuống đất.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “ Đường Dư, cậu chắc chắn cậu không phải là đến đẩy mình xuống hố đấy chứ!”
---- ---
Khách sạn Thành Thế Dụ Thành.
Doãn Sơ Hạ chán nản ngồi bên cửa sổ chụp ảnh tự sướng, hôm nay vốn dĩ là đến tham gia một buổi tiệc, bố cô ta nói Cố Tử Thần cũng sẽ đến, cô ta còn trang điểm cả buổi, không ngờ đợi mãi mà không thấy Cố Tử Thần đến.
Đang lúc cô ta buồn bực định đi, ngoài cửa chuyển đến một hồi huyên náo.
Cô ta ngước mắt nhìn, Cố Tử Thần mặc bộ vest màu sẫm, tóc cắt cực ngắn, mặt mày điềm đạm, đi thẳng vào bên trong.
“ Anh Tử Thần!” cô ta giống như con chim sẻ lao đến trước mặt Cố Tử Thần, Cố Tử Thần khẽ cau mày, đi chệch sang né tránh cú bổ nhào vào lòng của Doãn Sơ Hạ, có điều trong mắt người ngoài nhìn hai người rất thân mật.
(/)
Mọi quan khách đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, xem ra lời đồn đại quả nhiên là thật, Cố, Doãn hai nhà đúng là có hôn nhân hẹn trước.