Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Có nợ phải trả, không phải là đạo lý hiển nhiên sao?” Tô Niên Niên lạnh lùng nói, “ Tôi đương nhiên thiếu, tôi còn thiếu cái túi xách và một bộ mỹ phẩm mới, cậu không trả thì tôi đi mua thế nào?”
Số tiền đó, năm đó khi cô cho mượn, không nghĩ là sẽ bảo Tống Dư Hi trả, chí ít cũng không nghĩ sẽ bắt trả khi cô ta vẫn còn nghèo khó.
Nhưng bây giờ thì sao? Tống Dư Hi lại không có ý muốn trả hay sao?
Là cô có lòng tốt cho cô ta mượn! Không phải kẻ ngốc tiền nhiều tặng tiền cho cô ta!
Cô thà lấy số tiền này đi mua mấy thứ đồ xa xỉ, hoặc là quyên góp làm từ thiện cũng được, nhưng cô sẽ không cho Tống Dư Hi!
Vì không đáng!
Tống Dư Hi bặm môi, trên mặt đầy vẻ ngại ngùng.
Cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế mà trả cho Tô Niên Niên chứ?
Không nói đến hoàn cảnh gia đình cô ta, bố cô ta bệnh lâu, đến tiền đóng học phí đại học cô ta cũng không gom đủ, mẹ cô ta cũng áy náy mà nắm tay nói, “ Tiểu Hi à, con có thể đừng học đại học không, về nhà giúp mẹ chăm sóc việc trong nhà một chút, đi làm kiếm tiền, để cho em con học?”
Tống Dư Hi cảm thấy như sét đánh giữa trời xanh, cô ta chẳng dễ gì mới thi được vào đại học, nếu như không học, cô ta làm sao có thể thoát khỏi vận mệnh nghèo nàn của mình chứ!
“ Mẹ, đợi con học đại học nhất định con sẽ tìm công việc tốt, đến lúc đó nhà mình sẽ tốt hơn......” Tống Dư Hi rầu rĩ nói.
Mẹ cô ta sắc mặt lạnh nói: “ con đã thành niên rồi, mẹ không nợ con nữa, mẹ cũng muốn để con đi học, nhưng trong nhà quả thật không có tiền, con tự biết thu xếp ổn thỏa.”
Tống Dư Hi khóc một ngày, cô ta biết, việc đã không có gì có thể xoay chuyển.
Cô ta ra sức đi làm thêm cả một mùa hè, chỉ đủ gom tiền ký túc và tiền sách, còn các tiền phí khác định làm đơn xin trợ cấp học bổng.
Đến đi học cũng khó khăn như thế, làm sao có thể trả nợ được chứ?
Trong lòng cô ta rất hối hận, nếu như hồi đó không làm quá lộ liễu như thế, hoặc là Tô Niên Niên sẽ không biết là cô ta cho thuốc vào bánh.
Thì cậu ta còn có thể thay mình đóng học phí.......mình không phải vất vả đi làm thêm như thế.
Tô Niên Niên từ trong thần sắc của cô ta đã đoán ra được suy nghĩ cô ta nghĩ trong lòng, cười khẩy nói, “ Đừng có nói cậu không trả nổi gì đó, nhà cậu không phải còn có nhà không? Bán nhà không phải đủ rồi sao?”
Nọa Nọa và Đậu Đậu không kiềm được khuyên Tô Niên Niên: “ Khụ khụ.....Niên Niên, hai cậu có phải cãi nhau rồi không, uhm, nhà Tiểu Hi cũng không dễ dàng gì, công ty mẹ cậu nhiều bất động sản như thế, còn để ý nhà của Tiểu Hi sao?”
Hai người trên thực tế đang giúp Tống Dư Hi, nhưng Tống Dư Hi lại không biết điều, nghĩ rằng hai người họ đang chế giễu cô ta.
Tô Niên Niên điềm tĩnh liếc mắt nhìn hai người: “ Hai cậu ngậm miệng, đây là việc giữa mình và cậu ta, không cần hai cậu quan tâm!”
Nọa Nọa và Đậu Đậu đơ người ra, quen biết lâu như thế, Tô Niên Niên có bao giờ nói nặng lời như thế với bọn họ đâu!
Có điều trong lòng hai người rõ ràng, Tô Niên Niên không phải cố tình nói lời chua ngoa cho hai người nghe, mà là Tống Dư Hi chắc chắn làm việc gì có lỗi với Tô Niên Niên.
Người có thể dồn ép Tô Niên Niên đến mức nói ra những lời này, quả thật cũng hiếm thấy.......
Thế là hai người giả bộ nhìn phong cảnh rồi né đi, để kệ hai người tự giải quyết vấn đề trong hành lang.
Điện thoại của Tống Dư Hi réo chuông, cô ta nhìn số người liên hệ trên màn hình, do dự một lát, mới ấn nút nghe.
Cô ta úp úp mở mở nói đang ở hành lang ký túc chuyển đồ, tuyệt đối không nhắc đến việc Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên không kiên nhẫn nữa, giọng nói đanh thép: “ Tống Dư Hi, tôi muốn cậu nói rõ với tôi bây giờ! Nếu không tôi chỉ có thể thuê luật sư để xử lý.”
Trong mắt Tống Dư Hi dâng lên một đám mây mù, không ngờ Tô Niên Niên lại tuyệt tình như thế.