Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Niên Niên gật gật đầu, ấm ức nói: “ Mình không muốn luyện tiết mục này.”
Đường Dư chiều chuộng nói: “ Thế thì đừng luyện nữa.”
“ Tô Niên Niên, sao cô có thể như thế được chứ!” Tả Tư Hàn lớn tiếng nói, “ Tiết mục đã đăng ký rồi.......”
“ Nhưng đó là anh đăng ký, đâu có được sự đồng ý của tôi!” Tô Niên Niên bực tức nói, “ Dù sao tôi không tập, nếu như có hậu quả gì thì mình tôi chịu! Xin lỗi, tạm biệt!”
Nói xong cô kéo Đường Dư đi ra khỏi phòng luyện đàn, hoàn toàn không để ý Tả Tư Hàn.
Ngón tay của Tả Tư Hàn nắm thành nắm đấm, xương cốt dùng lực hằn lên cả gân xanh.
--- ---
Cùng đi bộ với Đường Dư trong trường, Tô Niên Niên bối rối lo lắng mãi, mới nói: “ Đường Dư, những lời anh ta nói đó cậu đừng để trong lòng, mình cảm thấy cậu còn lợi hại hơn anh ta.”
Đường Dư khẽ cười, “ uhm, mình không quan tâm đâu.”
Cậu vui mừng như thế, người cậu thích là Tô Niên Niên.
Nhìn thấy Tô Niên Niên bả vệ cậu, nói không cảm động là lừa người.
Cô đẹp đẽ như thế ấm áp như thế khiến cậu càng có cảm giác tự ti không dám theo đuổi.
Cậu đúng là tiểu tử nghèo mà Tả Tư Hàn nói, nhưng cậu sẽ nỗ lực để có tất cả.
Không vì cái gì, chỉ vì có một ngày, có thể trở thành người xuất sắc đứng trước mặt cô.
“ Chính là nói, cậu biểu diễn chương trình có thể kiếm được rất nhiều tiền, ha ha ha, sau này phát tài đừng quên mình nhé!” Tô Niên Niên cười ha ha đùa với cậu.
Đường Dư trầm lặng, thong dong nói: “ Nhất định sẽ không quên.”
Nhất định.
--- ----
Quay về phòng, Tô Niên Niên và Nọa Nọa và mọi người nói về việc Đường Dư biểu diễn, mọi người bàn luận rất sôi nổi.
Nhưng Tô Niên Niên chỉ có hai vé, thế là bốn người lại hợp nhau đặt thêm hai vé Vip, hẹn cùng nhau đi xem.
Tô Niên Niên tra thông tin bán vé trên mạng, Đường Dư bây giờ đúng là rất hót, vé đã bán tương đối nhiều rồi.
Một người mới, có thể có được thành tích thế này thật không dễ.
Nhưng mí mắt cô luôn nháy, dường như có chuyện gì không hay sắp xảy ra vậy.
Thứ năm.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, Tô Niên Niên đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, đánh răng còn chưa xong, Đậu Đậu mắt nhắm mắt mở đưa điện thoại cho cô, “ Điện thoại của cậu.”
Tô Niên Niên một tay cầm lấy điện thoại, “ alo” một tiếng.
“ Niên Niên, cháu bây giờ đến bệnh viện một chuyến, sáng nay mẹ cháu ngất rồi!” Giọng nói Lam Luật gấp gáp chuyển đến.
Chiếc bàn chải của Tô Niên Niên rơi xuống mặt đất, cả người đờ đẫn ở đó.
Cô vội vàng nhanh chóng rửa mặt, cầm ví tiền bắt taxi đến bệnh viện.
Đợi đến bệnh viện, cô mới phát hiện mình còn chưa kịp thay giày.
--- ---
Sân vận động.
(/)
Đường Dư ngồi trong phòng trang điểm sau sân khấu, ba thợ trang điểm hai thợ tạo hình đang vây quanh giúp cậu làm tóc.
Hôm nay là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu biểu diễn ca nhạc, nhìn xuyên qua mấy lớp vải sân khấu, có thể nhìn thấy sân vận động đã đầy biển người.
Mặc dù là thứ năm, nhưng vẫn có không ít học sinh vừa tan học đã đến, cả khán đài náo nhiệt.
Đường Dư nhìn cảnh tượng đó, có chút bừng tỉnh.
Hai năm trước, cậu chỉ là người bình thường, vì sự nghiệp học hành mà phải làm thêm khắp nơi.
Còn bây giờ, cậu đã trở thành thần tượng trong mắt vạn người.
Mặc dù cách mục tiêu cậu muốn đến còn rất xa rất xa, nhưng chí ít, đã có bước vượt ngoạn mục rồi, không phải sao?
Ánh mắt cậu nhìn về hàng về VIP ở dãy đầu, giống như mong đợi người nào đó đến.
Chỉ là khi cậu bước lên sân khấu, khu ghế VIP đã ngồi kín, nhưng vẫn có một vị trí để không.
Cô ấy không đến. Tô Niên Niên không đến.