Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Về đến nhà, Tô Niên Niên thay quần áo ngủ, gọi điện thoại cho Sở Tố Tâm, biết sức khỏe bà đã tốt hơn nhiều, mới yên tâm.
Liên tiếp hai ngày một đêm. Đêm không ngủ, tình thần cô uể oải đến cực điểm, chỉ muốn ngủ một giấc.
Trước khi ngủ, cô đột nhiên nhớ ra trên màn hình điện thoại có cuộc gọi nhỡ của Đường Dư, vội vàng gọi điện lại cho cậu.
Đường Dư một lúc sau mới nghe điện thoại, giọng nói hơi buồn: “ Alo?”
“ Cậu bị cảm à?” Tô Niên Niên hỏi một câu. “ Tối hôm qua thật ngại quá, nhà mình có chút việc, không thể đến xem cậu biểu diễn được.”
Đường Dư giống như trút được gánh nặng thở phào một hơi, “ Không sao.......đúng rồi, nhà cậu có chuyện gì thế?”
Tô Niên Niên không muốn để cậu lo lắng, chỉ nói qua loa, nói sức khỏe Sở Tố Tâm không tốt, còn việc của nhà họ Tô, một câu cũng không nhắc.
--- ----
Ngủ một giấc tỉnh dậy, đã là sáu giờ sáng.
Tô Niên Niên muốn ngủ thêm lúc nữa, nhưng lật đi lật lại cũng không ngủ được tiếp, đành ngồi dậy, bước xuống giường đi đến bên cửa sổ.
Bên ngoài mây mù mờ mịt, còn chưa sáng hẳn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cây ngô đồng bên cạnh rơi rất nhiều ra.
Cô thở dài, với tay cầm điện thoại đờ đẫn.
Dòng tin tức đầu tiên hiện trên điện thoại vẫn là cổ phiếu nhà họ Tô tiếp tục giảm, thậm chí còn có tin một doanh nghiệp tập đoàn muốn mua lại công ty nhà cô, đồng thời mua cả cổ phần nhà họ Tô.
Cô đau đầu, lần đầu tiên hận mình tại sao không giống Cố Tử Thần học nhiều kiến thức thương nghiệp, sẽ không giống bây giờ muốn giúp gì cũng không được.
Còn trong lòng cô thầm tự trách: người hồi đó đề nghị hợp tác với nhà họ Tả, là cô.
Tô Niên Niên đang nghĩ, nếu như hồi đó mình không nói đề nghị đó với Lam Luật, liệu nhà họ Tô có gặp phải nguy cơ thế này không?
Đang nghĩ thế, điện thoại vang chuông lên, Tô Niên Niên liếc nhìn, là Sở Tố Tâm gọi đến, nhanh tay ấn nút nghe.
“ Niên Niên, sao lại dậy sớm thế?” giọng nói Sở Tố Tâm rất ấm áp.
“ Con không ngủ được nữa, mẹ, sức khỏe mẹ thế nào rồi?”
Sở Tố Tâm cười cười, “ Mẹ không sao, chú Trần con vẫn ở bên chăm sóc cho mẹ.” Dừng một lúc, bà tiếp tục nói, “ Việc công ty không liên quan gì đến con, mẹ sẽ xử lý, con đừng lo lắng.”
Tô Niên Niên thấy sống mũi cay cay, cố gắng “ vâng” một tiếng.
Có lẽ đây chính sợi dây cảm ứng giữa mẹ con.
Nói vài câu quan tâm hỏi han với Sở Tố Tâm, Tô Niên Niên nhớ ra tin tức mới, hỏi: “ Mẹ, nếu như doanh nghiệp nào đó mua cổ phần của nhà chúng ta vượt quá 50% thì sẽ thế nào?”
Sở Tố Tâm do dự một lúc, “ Công ty thay tên, thay vua đổi chúa.”
Chỉ đơn giản như thế. Nhưng cũng là sự thay đổi tàn nhẫn nhất.
Tô Niên Niên túm chặt góc áo, cô không dám nghĩ đến cảnh tượng nếu như công ty không còn nữa thì sẽ thế nào.
Sở Tố Tâm nhất thời không nói gì, hai mẹ con chìm vào im lặng.
Đây là Tô Dĩ An năm đó vất vả gây dựng, nhưng họ lại không có năng lực để bảo vệ.
Giọng nói Tô Niên Niên run rẩy hỏi: “ Thế thì con đi tìm Diệp Tinh Vũ hoặc Tiếu Vũ nhờ giúp đỡ có được không?”
“ Đứa trẻ này, đã nói là con đừng lo lắng mà.” Sở Tố Tâm thở dài, “ Bọn họ với con mà bạn tốt, nhưng đằng sau gia tộc quá phức tạp, dù cho muốn giúp, cũng lực bất tòng tâm, con đừng làm khó người ta, mẹ sẽ nghĩ biện pháp khác. Còn không được, chúng ta sẽ đem bán hết cổ phần và bất động sản, mẹ dẫn con đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Bà cố nói giọng nhẹ nhàng, Tô Niên Niên nghe là xót xa trong lòng, trầm giọng hỏi: “ Thế con đi tìm Cố Tử Thần giúp có được không?”
Bây giờ có thể giúp được cô, có năng lực, cũng chỉ còn lại Cố Tử Thần thôi.