Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Niên Niên như hóa đá.
Trời! lần đầu tiên cô phát hiện Cố Tử Thần cũng biết diễn chẳng kém ai!
Câu “ Niên Niên đáng yêu” khiến tất cả mọi người tại đó sững sờ, đặc biệt là người họ họ Cố, Doãn.
“ Tử Thần! Bây giờ không phải lúc con bốc đồng!” Cố Ngôn Chuẩn lạnh lùng nói, lần đính hôn này cố tình làm to như thế, vì muốn để giới thương gia bên ngoài biết rõ hai nhà hôn nhân liên kết, cũng đều có lợi ích cho hai nhà.
Còn bây giờ lại bị Cố Tử Thần tận tay hủy hoại!
Cố Tử Thần điềm tĩnh nói: “ Con chỉ thích Niên Niên đáng yêu nhà con, Niên Niên, em nói xem phải làm thế nào?”
Tô Niên Niên bị giọng nói đó của anh khiến cô nuốt nghẹn ngụm nước bọt, “ Đại Thần Thần, anh đừng sợ, dù cho bọn họ phá hỏng hạnh phúc của chúng ta, chúng ta cũng phải mãi mãi ở bên nhau, không xa không rời!”
Cố Tử Thần nắm chặt lấy tay cô, “ Uh, không xa không rời.”
Tô Niên Niên lại lần nữa đứng hình, sao cô cảm thấy có gì đó không đúng chứ........
Doãn Sơ Hạ sống mũi cay cay, “ òa” lên một tiếng khóc nức nở, “ Các.......các người tại sao có thể như thế chứ! Tôi và Anh Tử Thần mới là một đôi, chúng tôi phải đính hôn, bảo vệ, kéo con người đê tiện này đi!”
Doãn Vãn Việt tức giận ném ly rượu trong tay xuống, sải bước chân đến, lớn tiếng nói: “ Bảo vệ, lại đây, kéo con điên này đi!”
Tô Niên Niên cạn lời, tại sao lại đổ hết lên đầu cô chứ, tình hình bây giờ rõ ràng là Cố Tử Thần đi trật hướng trước.......muốn đưa đi cũng nên đưa Cố Tử Thần đi chứ.
Cố Tử Thần đưa tay ôm cô vào lòng, biểu cảm vẫn điềm tĩnh như trước.
Dù sao tiệc đính hôn hôm nay anh không hề có ý định đồng ý, việc anh quyết định, không ai có thể khiến anh thay đổi.
Tô Niên Niên nhìn thấy tình hình như thế, thấy năm ông bảo vệ cao to lực lưỡng lao đến thật, linh hoạt hét lớn lên: “ Tôi mang thai rồi! trong bụng tôi có đứa con của Đại Thần Thần nhà chúng tôi! Các người đánh người mang thai là phạm pháp! Uhm, Đại Thần Thần, bọn họ ức hiếp em! Chú Cố, chú không muốn cháu trai của nhà họ Cố sao?” Cô quệt nước mắt, nói đến nỗi Cố Tử Thần như tin thật.
Biểu cảm Cố Tử Thần có chút lúng túng, sau đó tiếp tục diễn theo: “ Niên Niên đáng yêu, anh sẽ có trách nhiệm với em, em yên tâm đi.”
Châu Thanh tức mình chỉ hai người, nhìn khẩu hình là biết đang chửi đôi “ Nam nữ -chó”, một chữ chưa bật ra, đã trợn mắt ngất xuống.
Cảnh tượng như mớ hỗn loạn, Doãn Vãn Việt và Doãn Sơ Hạ cuống cuồng dìu Châu Thanh, mấy bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, không ai dám động tay với Tô Niên Niên.
Đùa chứ, con dâu của nhà họ Cố.......bọn họ muốn động cũng phải có mấy cái lá gan!
“ Các người.....” Cố Ngôn Chuẩn tức mình gào lên, rõ ràng là Cố Tử Thần cố tình chọc tức ông, “ Bố, đây là bố dạy con, bố quên rồi sao?”
Anh châm chích chính là năm đó việc Cố Ngôn Chuẩn cưỡng ép Ân Lan San, Cố Ngôn Chuẩn tức điên người, Diệp Tư Vân lúc này không còn để ý hình tượng gì nữa, lao lên giơ tay định cho Cố Tử Thần một cái bạt tai: “ Nghịch tử! Loại con rơi như mày không nên về nhà họ Cố!”
Tô Niên Niên giật nảy mình, ra sức kéo Cố Tử Thần, để anh né tránh cái bạt tai của Diệp Tư Vân, nhưng do quán tính không làm chủ được lại lùi về sau, ngã nhào xuống đất.
Cô đau nghiến răng nghiến lợi, lúc này còn không quên diễn, nước mắt ầng ậng nhìn Cố Tử Thần: “ Đại Thần Thần, con của chúng ta sẽ không sao chứ, hu hu hu....Đại Thần Thần.”
Cố Tử Thần động tác cực nhanh, vội vàng ôm cô dậy, thần sắc lo lắng, dường như những lời nói đó chạm vài trái tim anh vậy.