Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Niên Niên nghĩ ngợi, không trả lời, Tả Tư Hàn vẫn không tha lại gửi thêm tin nữa: “ Niên Niên, cho tôi một cơ hội chuộc tội nhé, tôi ở dưới tòa ký túc của em đợi em, nếu như em không xuống, tôi sẽ đợi mãi ở đó!”
Tô Niên Niên do dự một lát, cầm áo khoác ngoài đi xuống.
Cô còn không biết Cố Tử Thần chèn ép Hướng Tả Vật Nghiệp, chỉ nghĩ đơn thuần muốn nói rõ với Tả Tư Hàn.
Nọa Nọa ba người xem video rất nhập tâm, không để ý việc Tô Niên Niên xuống lầu.
--- ----
Xuống lầu, Tô Niên Niên vừa nhìn là thấy Tả Tư Hàn.
Anh ta đứng bên cạnh một cây bạch quả, những chiếc lá vàng bay trong gió rụng xuống, cùng với đôi mắt màu hổ phách của anh ta, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ.
Nhưng qua chuyện ăn cơm lần trước, Tô Niên Niên không còn bất cứ thiện cảm nào với anh ta.
Bề ngoài hào nhoáng thì sao chứ, trong lòng đen tối không khác gì kẻ cặn bã, chẳng khác gì con người hèn hạ.
“ có việc gì sao?” mở mồm hỏi.
Tả Tư Hàn cười cười, “ Niên Niên, tôi biết em sẽ xuống gặp tôi.”
Tô Niên Niên cau mày, nụ cười của Tả Tư Hàn quá kỳ lạ, khiến cô khẽ rùng mình, cô không lên tiếng lùi về sau mấy bước, cố gắng giữ khoảng cách với anh ta.
“ Anh rốt cuộc muốn nói gì? Nếu như là xin lỗi, thì không cần đâu.” Tô Niên Niên lạnh lùng nói, Tả Tư Hàn nhún nhún vai, “ Đúng thế, nhà em ôm chân nhà họ Cố, đương nhiên chẳng sợ gì rồi.”
Tô Niên Niên lườm anh ta một cái, “ Dù cho nhà chúng tôi như thế thì đã làm sao, chí ít nhà họ Cố là giúp người khi hoạn nạn, còn hơn một vài người giậu đổ bìm leo!”
Tả Tư Hàn nheo mắt, tiến sát lại gần Tô Niên Niên.
“ Đúng thế, Cố gia là đại ân nhân của nhà em, nhưng còn chúng tôi thì sao? Tô Niên Niên, em biết nhà chúng tôi bây giờ như thế nào không!”
Thị trường chứng khoán nhà họ Tả một đêm sụp đổ, bố của anh ta bị việc kiểm sát đưa đi, mẹ không chịu nổi cú sốc phải nhập viện.
Tô Niên Niên không hề biết những điều này, nhưng nhìn thần sắc của Tả Tư Hàn, cảm thấy có chút khó hiểu.
Cô lùi về phía sau, Tả Tư Hàn vẫn dồn ép cô.
“ Nhà anh thế nào tôi không quan tâm, anh nói gì với tôi cũng chẳng có tác dụng gì, có thời gian đến trách cứ người vô tội không bằng nghĩ cách mà giải quyết đi.” Tô Niên Niên ngoảnh mặt, trên người Tả Tư Hàn toát ra cảm giác chèn ép người khác khiến cô sợ hãi.
Tả Tư Hàn nắm chặt tay lại: “ Cô vô tội sao? Nếu như không phải cô, nhà họ Cố tại sao lại ra tay chứ? Nhà chúng tôi cũng sẽ không như thế!”
Tô Niên Niên bị logic đó của anh ta làm cho mông lung, bực mình nói: “ Anh nghĩ như thế tôi cũng chẳng có cách nào, tôi còn có việc, về trước đây.”
Cô quay người định lên lầu, nhưng cánh tay đã bị Tả Tư Hàn kéo giật lại, kéo Tô Niên Niên sát bên cạnh mình.
“ A!” Tô Niên Niên hét lên một tiếng, “ Anh làm gì thế!”
Khoang mắt Tả Tư Hàn vằn lên, “ Cô không thể đi, tôi không cho cô đi! Cô phải ở bên tôi!”
Tô Niên Niên ý thức được Tả Tư Hàn có lẽ là chịu cú sốc gì đó, lưng cô toát mồ hôi lạnh, nhớ lại lời Cố Tử Thần tối qua nói với cô, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
“ Tả Tư Hàn, anh bình tĩnh chút đi! Có gì thì từ từ nói!” Tô Niên Niên ra sức an ủi tâm trạng anh ta, Tả Tư Hàn không cảm giác gì, trong miệng luôn gào lên, “ ở bên cạnh tôi, ở bên cạnh tôi”, sau đó không cần quan tâm mà kéo Tô Niên Niên đi về phía trước.
Lực anh ta mạnh khiến Tô Niên Niên đau sắp phát khóc, lớn tiếng kêu cứu, nhưng học sinh trên đường lại nghĩ rằng đó là đôi tình nhân cãi nhau nên cũng không quan tâm.
Tả Tư Hàn kéo Tô Niên Niên lên đến tầng thượng tòa nhà học, một chân đạp cánh cửa tôn ra, đẩy Tô Niên Niên ra ngoài ban công.