Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Em thừa nhận đi, em có người thích rồi phải không?” Diệp Thanh Nhã với biểu cảm biết rõ, khiến Tô Niên Niên phải dỏng tai lên nghe.
Cô cũng rất tò mò, nam sinh như Cố Tử Thần sẽ thích mẫu người thế nào.
“ Không có.” Cố Tử Thần lạnh nhạt nói.
Diệp Thanh Nhã dường như thấy gì đó khác lạ, mắt nheo lại, “ Trước đây chị hỏi em vấn đề này, em đều ngó lơ chị. Hôm nay lại nói không có, chắc chắn là có rồi.”
(/
Cố Tử Thần nghẹn lời, mãi mới ngoảnh đầu nói, “ tẻ nhạt.”
Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo đó, Diệp Thanh Nhã càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình.
Cô ngước mắt nhìn, nhìn thấy Tô Niên Niên ôm mèo, nụ cười càng thêm ngọt ngào, “ Niên Niên, trong vườn đằng sau có nho, lựu đều chín rồi, chị vào bác Phúc hái cho em một ít.”
“ Mình đi hái với cậu.” Diệp Tinh Vũ vui vẻ đưa ra ý kiến, mắt sáng long lanh, giống như một loại động vật săn mồi vậy.
Tô Niên Niên đang định nói cảm ơn, Cố Tử Thần đã ngắt lời, “ không cần đâu, bọn em về đây.”
Sau đó chán ghét nhìn Tô Niên Niên, “ Ăn nhiều sẽ béo.”
“...” Tô Niên Niên không còn biết nói gì, cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình lại bị tổn thương rồi.
Diệp Thanh Nhã xoay chuyển mắt, ngó nghiêng rồi cười nói: “ Sao có thể thế được, thân hình Niên Niên đẹp thế này, Tinh Vũ, mau dẫn Niên Niên đi.”
“ Được ạ được ạ, Niên Niên, chúng ta đi thôi.” Cậu kéo cánh tay Tô Niên Niên đi, Tô Niên Niên có chút dao động, liếc trộm Cố Tử Thần một cái.
Tô Niên Niên giọng nói lạnh lùng, “ thế thì tôi đi trước đây, Tô béo ú, tạm biệt.”
Tô Niên Niên biểu cảm đáng thương nhìn cậu, nhưng Cố Tử Thần không thèm để ý.
Không có Cố Tử Thần, cô phải về thế nào đây.
Diệp Tinh Vũ vỗ ngực nói: “ Không sao, anh, anh về trước đi, lát nữa em sẽ đưa Niên Niên về nhà.”
Cô nam quả nữ cùng đi một chiếc xe, Cố Tử Thần không điềm tĩnh được, hơi nheo mắt nhìn Tô Niên Niên.
Cậu vốn cho rằng Tô Niên Niên sẽ từ chối Diệp Tinh Vũ, sau đó ngoan ngoãn cùng mình về, không ngờ Tô Niên Niên gật gật đầu, “ Thế thì quyết định vui vẻ như thế đi, Cố Tử Thần, bye bye.”
Nghe thấy từ “bye bye” vô tình của cô, cả người Cố Tử Thần đứng hình, giống như tượng khắc bị hóa đá đứng sững ở đó.
Tô Niên Niên và Diệp Tinh Vũ hai người vui vẻ đi ra vườn cây ăn quả phía sau, để lại Diệp Thanh Nhã đang che mồm cười.
“ Cố nam thần, lại uống tách trà nữa nhé.” Cô biết Cố Tử Thần chắc chắn sẽ không đi, đành cho cậu một lối thoát.
Cố Tử Thần lạnh lùng quay người, cầm tách trà nhấp một ngụm, lực cầm tách trà trong tay càng lúc càng mạnh.
Nghe thấy Diệp Tinh Vũ và Tô Niên Niên xách theo giỏi vui vẻ quay lại, thần sắc Cố Tử Thần mới dần dần dịu xuống.
Sau khi chào tạm biệt chị em họ Diệp, Tô Niên Niên và Cố Tử Thần ở trước xe bắt đầu giằng co.
Tô Niên Niên muốn ôm mèo lên xe, Cố Tử Thần ngăn không cho lên.
“ Nó ở tôi ở, nó đi tôi đi.” Tô Niên Niên tức mình nhếch quai hàm nói.
Cố Tử Thần, “ Nó ở cô đi, nó đi cô ở.”
“ A này, tôi ôm chiếc hộp cũng không được sao? cách xa anh như thế, sẽ không để anh chạm phải lông mèo.”
Tô Niên Niên lắc đầu.
Tô Niên Niên trợn mắt lườm Cố Tử Thần, mưu đồ dùng ánh mắt để cho cậu sợ.
Tia chớp luồng điện tách tách xoẹt qua giữa hai người.
Hai người đối mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn đối phương, còn tức đến nỗi hai má đỏ ửng, Cố Tử Thần ngoảnh đầu lại không thoải mái.
Sau đó vẫn là Tô Niên Niên chịu mềm trước, “ Được rồi, tôi nhường anh là được chứ gì.”