Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắc mặt Cố Tử Thần lập tức lạnh băng, bước lên trên kéo tên ngốc vô tình đó đang bổ nhào về phía Tô Niên Niên.
“ A! Niên Niên, mình đến tận trường thăm cậu mà, hu hu hu, để mình ôm một lát thôi!” Diệp Tinh Vũ không can tâm tình nguyện hét lên, Tô Niên Niên nói, “ Nhị Vũ, cậu đừng có ngốc thế đi!”
Diệp Tinh Vũ cong môi, ấm ức nhìn Cố Tử Thần.
Rõ ràng là đã chia tay Tô Niên Niên rồi, còn không để người ta ôm một cái, tại sao lại có tên âm hồn không tan đáng ghét thế chứ!
Đương nhiên, Diệp Tinh Vũ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng như thế, đấu với Cố Tử Thần, cậu xác định lúc nào cũng thua là cái chắc.
“ Này, bọn tôi vượt xa xôi đến thăm cậu, ít nhất cũng mời bọn tôi ăn cơm chứ!” Một giọng nam khác không vui vang lên, vừa nghe là biết đó là tên kiêu ngạo.
Tô Niên Niên vừa nhìn, cười nói: “ Ồ....Tiểu Sênh Sênh, sao cậu cũng đến đây?”
Cô là nghe Đậu Đậu nói, Ngôn Mặc Sênh và Diệp Tinh Vũ học cùng một trường, nghe nói quan hệ hai người cũng rất tốt.
Ngôn Mặc Sênh thủng thẳng: “ Đừng có gọi tôi cái tên con gái như thế1 hừm, đúng rồi, Hoàng Đậu Đậu cái tên hay đùa đâu rồi?”
“ Ai ya, quan tâm Đậu Đậu nhà chúng tôi thế cơ á?” Tô Niên Niên đắc ý huýt sáo một tiếng, cô biết thừa hai tên này có gì đó rồi!
Ngôn Mặc Sệnh với bộ dạng chịu không nổi, “ ha ha, cậu đang kể truyện cười sao, tôi làm sao có thể để ý nữ hán tử đó chứ......” Nói thì như thế, nhưng ánh mắt cậu ta lại luôn tìm bóng dáng Đậu Đậu.
Cuối cùng, cậu ta nhìn thấy Đậu Đậu đứng trên bậc thềm của thư viện, đang hoa chân múa tay chém gió với soái ca, mắt chớp chớp như sói đói, soái ca cũng phải dè dặt lùi về sau.
(/)
“ tên ngốc đó là ai thế?” Ngôn Mặc Sênh hỏi Tô Niên Niên, đến cậu cũng không ý thức được bên trong lời nói mang chút chua cay.
Tô Niên Niên liếc mắt, “ ồ, soái ca 1m86, đây là mẫu người Đậu Đậu thích, có lẽ là đang trêu đùa người ta.”
“ Cô ta là nữ hán tử thì thích gì soái ca chứ? Chân dài như thế sắp đến ngực cô ấy rồi! còn nữa, sao xấu trai thế, thẩm mỹ của tên này càng lúc càng kỳ quặc........” Ngôn Mặc Sênh ra sức chê bôi.
Tô Niên Niên chớp chớp mắt: “ Cậu không phải nói cậu không để ý cậu ấy sao, thế tại sao cậu còn để ý thẩm mỹ của cậu ấy làm gì chứ?”
Một câu hỏi của cô khiến Ngôn Mặc Sênh đơ người, Ngôn Mặc Sênh hừm một tiếng, bực tức ngoảnh mặt đi, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Đậu Đậu ở đó.
Trong lòng càng thấy chua xót.
“ Niên Niên, chúng ta đi ăn cơm đi! Mình dẫn cậu đi ăn món ngon!” Diệp Tinh Vũ không để ý bọn họ nói chuyện, kéo Tô Niên Niên đi nhưng lại bị Cố Tử Thần ngăn lại.
“ Này, bỏ tay ra, đừng có động tay động chân.” Cố Tử Thần gạt tay Diệp Tinh Vũ ra, sau đó ngoảnh mặt nghiêm túc hỏi: “ Em muốn ăn gì?”
Tô Niên Niên nuốt nước bọt, luôn cảm thấy mình nên giữ khoảng cách với Cố Tử Thần.
Quan hệ của hai người họ càng lúc càng kỳ lạ......
Cô ấp úng mở lời: “ Uhm, em đi ăn với Nhị Vũ là được rồi.....”
Không biết câu nói này vang trong tai Cố Tử Thần, lại biến thành lời từ chối.
Anh nheo mắt, lông mày cũng cau lại, dựa vào những gì Tô Niên Niên hiểu về anh, biết anh đang tức giận.
Nhưng, cô nào có động đến anh chứ?
Nhị Vũ lại bồi thêm nhát nữa: “ Đúng thế, anh, em đưa Niên Niên đi ăn thịt, anh cứ bận đi, không cần lo lắng bọn em, em sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy!”
Nỗi bực tức trên người Cố Tử Thần càng lúc càng nặng hơn.