Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy người động tay đều sững ra ở đó.
“ Đây là lợn ca, vừa nãy xảy ra chút chuyện ngoài ý muộn, cậu ấy là sợ mình lao vào đánh người, mới ngăn mình lại. tất cả đều là hiểu lầm.” Tô Niên Niên vội vàng giải thích rõ ràng tất cả.
Diệp Tinh Vũ ho một tiếng, ngoảnh đầu đi, định rũ sạch quan hệ, Đậu Đậu cười hì hì: “ Uhm gì nhỉ, xin lỗi nhé.”
Trên quần áo lợn ca còn có vài dấu giày nhằng nhịt, đều là do cô đạp lên.
Duy nhất Cố Tử Thần cau mày: “ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai ức hiếp em.”
Tô Niên Niên: “ Hưm....không có gì, chỉ là chuyện nhỏ.”
“ Sao lại là chuyện nhỏ chứ? Nhỡ đâu........” Cố Tử Thần còn chưa nói hết, Tô Niên Niên đã cắt ngang anh: “ Nhỡ đâu cái gì, đã nói là không sao, không cần anh phải quản.”
Sắc mặt Cố Tử Thần sầm lại, đến nhiệt độ nên cạnh dường như thấp xuống mấy độ.
“ Tô Niên Niên, em là trách anh nhiều chuyện sao?”
Tô Niên Niên cắn cắn môi: “ Đúng, đây là việc của tôi, không cần Cố thiếu gia lo lắng, dù sao quan hệ của chúng ta cũng chẳng là gì, không phải sao?”
Cố Tử Thần cười khẩy: “ Thì ra em nghĩ như thế à.”
Sắc mặt lạnh lùng, khí chất của anh khiến người ta thở không ra hơi.
Tô Niên Niên vốn dĩ bị Tống Dư Hi chọc tức cho không nhẹ, cộng thêm mối quan hệ không rõ ràng với Cố Tử Thần, khiến cô vừa buồn bực lại vừa khó chịu.
Cô cũng chẳng muốn nói gì thêm, kéo Đậu Đậu rời khỏi quán ăn.
--- ---
Hai người men theo đường chầm chậm đi về trường, Đậu Đậu quan sát thần sắc của cô, trên mặt Tô Niên Niên hiện rõ chữ mơ màng.
(/)
“ Niên Niên, cậu vừa nãy không nên nói Cố nam thần như thế, mình cảm thấy anh ấy đối xử với cậu rất tốt!”
“ Đây không phải vấn đề tốt hay không, rõ ràng là bọn mình chia tay rồi, anh ta làm như thế thì có ý nghĩa gì chứ? Bực chết đi được.” Tô Niên Niên bí bức đá viên sỏi bên đường.
Đậu Đậu do dự một lát, mở miệng thăm dò: “ Lẽ nào cậu không cảm thấy, Cố nam thần là đang đối tốt với cậu sao? có phải anh ấy muốn quay lại với cậu không?”
Tô Niên Niên quả nhiên sững người, Đậu Đậu lập tức hiểu ra, người xuề xòa qua loa như Tô Niên Niên có lẽ không nghĩ đến điều đó, cho nên mới cảm thấy khó xử.
“ Anh ấy thực ra rất tốt, hồi đó chia tay với cậu vội vàng, nói không chừng có gì đó khó nói, cậu thật sự không muốn cho anh ấy một cơ hội nữa sao?” Đậu Đậu nghiêm túc nói.
Tô Niên Niên lại lần nữa đá hòn sỏi, “ Mình còn lâu mới quan tâm, dù sao ngựa tốt không nhai lại cỏ, mình sẽ không ở bên cạnh anh ta.”
Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên kêu lên một tiếng, suýt chút nữa ngã lên người Đậu Đậu.
Đậu Đậu vội vàng dìu cô dậy, “ Tiểu Niên Niên, cậu đừng dọa mình, sao thế?”
Tô Niên Niên nhăn nhó, “ Ôi, mình hình như dùng lực quá, đang bị chuột rút.”
Cô đang ấm ức nói với Đậu Đậu, bên cạnh đột nhiên xuất hiện bóng người cao to, mặt điềm nhiên, giọng nói có chút hoảng loạn, “ Không sao chứ?”
Tô Niên Niên nhìn thấy Cố Tử Thần, đứng thẳng dậy từ trên người Đậu Đậu, cắm đầu đi thẳng về phía trước, “ Không sao.”
Cố Tử Thần cau mày, kéo cánh tay Tô Niên Niên lại: “ Em là lợn à! Chuột rút còn chạy loạn lên làm gì!”
“ Tôi đã nói rồi không cần anh quan tâm!” Tô Niên Niên bĩu môi, có chút bực bội, “ Anh lại bắt đầu công kích cá nhân rồi đấy, tôi đã nói rồi, dù cho tôi là lợn, tôi cũng là con lợn quý hiếm, tại sao anh có thể tùy ý gọi tôi như thế!”
Cố Tử Thần cười khẩy một tiếng: “ Thế thì được, yêu quý động vật quý hiếm, là bổn phận mà anh nên làm!”
Một câu nói hết, anh dìu Tô Niên Niên dậy, đi về phía xe mình đựng bên đường.