Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Niên Niên có cảm giác muốn khóc.
Rõ ràng người vô tình, trước này đều là anh.....
Tại sao lỗi của anh, đến cuối cùng lại đổi thành là cô không đúng?
“ Nói xong chưa?” Tô Niên Niên lạnh lùng hỏi, cơ thể Cố Tử Thần cứng đơ, con ngươi đen sâu nhìn thẳng vào Tô Niên Niên. hồi lâu, anh chống tay đứng dậy, Tô Niên Niên hít một hơi thật sâu, từ trên sofa ngồi dậy, “ Vậy thì như thế đi, tôi về trước đây.”
Cố Tử Thần đưa tay ngăn lại, được một nửa lại rụt tay lại, khẽ giọng nói: “ anh đưa em về trường.”
“ Không cần, Cố Tử Thần, chúng ta đã nói rõ ràng rồi, sau này chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách, tốt nhất........ai cũng đừng quan tâm đến ai, tránh phải đau đầu.” Cô thay xong giày, “ Tôi có thể tự về được, tạm biệt.”
Nhưng nguyện đến sau này không gặp nhau nữa.
Ánh mắt Cố Tử Thần tiễn cô rời đi, dựa vào cánh cửa buồn bực bứt tóc.
Anh có thể đưa người về nhà, nhưng còn trái tim thì sao?
Ra khỏi khu chung cư, Tô Niên Niên sờ vào túi, chỉ còn vài tệ tiền lẻ. Chắc chắn bắt taxi thì không đủ tiền, cô đành phải tìm trạm xe bus gần đó.
Chẳng dễ gì mới chen được lên một chiếc xe, sau khi ngồi sáu bảy bến, cô đột nhiên ý thức không đúng, vội vàng nhìn đèn chỉ đường trong xe.
.......quả nhiên là ngồi ngược rồi.
Cúi đầu xuống, cô đợi đến bến thì nhảy xuống, lẳng lặng đi sang đối diện đợi xe.
Đợi không biết bao lâu, cũng không thấy xe bus đến, Tô Niên Niên nhìn biển hiệu ở bến xe, cuối cùng phát hiện một hàng chữ: thời gian hết xe 18:00.
Con đường này người đi xe không nhiều, cho nên đến buổi chiều sáu giờ là không có xe nữa.
(/)
Tô Niên Niên dậm chân trút bực, lấy điện thoại ra gọi điện, lật đến danh bạn, tự động nhảy ra ba chữ Cố Tử Thần.
Lật một hồi, cô lại quay trở về trang đầu, xóa số điện thoại của Cố Tử Thần đi.
Xóa đi cho xong.
ở phía xa, một chiếc Porsche màu đen ở bên đường, qua cửa kính ô tô nhìn theo bóng dáng cô.
Cố Tử Thần lo lắng cho cô, thế là vẫn luôn đi theo sau cô.
Nhìn thấy cô đi nhầm xe không kìm được thở dài, đúng là ngốc mà.
Anh cho rằng Tô Niên Niên sẽ gọi điện cầu cứu anh, không ngờ Tô Niên Niên thật sự không để ý đến anh nữa.
Một người một xe đứng yên ở đó, ai cũng không dám bước về phía trước một bước.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe khác dừng trước bến, Tô Niên Niên nhảy lên xe.
Lờ mờ, Cố Tử Thần nhìn thấy khuôn mặt của Đường Dư, đang khẽ nói với Tô Niên Niên gì đó.
Anh đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt chói mắt đến đáng sợ.
Đường Dư.......Đường Dư, có lẽ là cô ấy thích Đường Dư?
--- --
Đường Dư đưa Tô Niên Niên về trường rồi rời đi, nghe nói còn có một buổi họp báo ở thành phố khác nên phải đi luôn.
Tô Niên Niên vẫn như bình thường lên lớp, ăn cơm, chỉ là dường như đột nhiên thích ngủ, vừa quay về kí túc là vùi đầu trong chăn, đến truyện tranh yêu thích cũng không xem.
Đậu Đậu ba người nghiêm cứu một hồi, quyết định triển khai “ kế hoạch tác chiến giải cứu Tiểu Niên Niên thất tình.”
Cô đã không muốn ở bên cạnh Cố Tử Thần, thế thì bọn họ có thể tìm giúp cô bạn trai khác!
Đàn ông mà! ở đâu nhiều? Đương nhiên là quán bar!
Thế là, thứ sáu vừa tan học, Tô Niên Niên đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà, thì bị ba tên bạn tốt chặn ở ký túc, bắt cô thay một chiếc váy màu đen, còn trang điểm cho cô.
“ uhm.....các cậu rốt cuộc muốn làm gì thế!” Tô Niên Niên hoảng sợ giãy giụa, “ Đừng bôi nữa, Nọa Nọa, cậu bôi đầy vào lỗ mũi mình rồi!”
Ba người cười bí hiểm khó dò: “ Bạn thân yêu, chúng ta cùng nhau đi tán trai đẹp nhé!”