Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Niên Niên lườm anh, túm lấy áo anh rồi gượng dậy, dồn hết sức bình sinh mà đẩy cho Cố Tử Thần một cái,
Anh bị đẩy mạnh lùi về sau mấy bước, nhưng trên mặt lại đầy hân hoan, con ngươi lại hấp háy, bước lên trước giữ lấy cánh tay của Tô Niên Niên.
“ Niên Niên, em vừa nãy nói là thật sao?” Anh không dám chắc chắn hỏi lại.
Tô Niên Niên cắn cắn môi, dù sao tai tiếng thì cũng bay đến nhà rồi, vò đã mẻ lại sứt, đành nói: “ Không sai, em thừa nhận em thích anh, nhưng điều này thì có gì sai chứ? Anh không thể vì cái này mà cảm thấy em không bình thường.....này, anh đừng có lại đây, anh dám đánh người em sẽ báo cảnh sát đấy!”
Cố Tử Thần làm sao nỡ đánh cô chứ, bước lên trên ôm cô vào lòng, “ Niên Niên, anh thích em.”
Tô Niên Niên ngây người.
(/)
“ Chuyện trước đây đều là anh không tốt, em có thể cho anh một cơ hội được không, anh sẽ đối tốt với em hơn nữa, em đánh anh cũng được, chửi anh cũng được, đừng không để ý đến anh có được không?” Cố Tử Thần khi nói những câu nói này, trong giọng nói còn mang theo khẩn khoản cầu xin, khiến tim Tô Niên Niên co thắt lại.
Anh là người xuất sắc bao người theo, có bao giờ phải cầu xin người khác chứ.
Nhưng, Cố Tử Thần nói anh ấy cũng thích mình, câu nói này khiến Tô Niên Niên dao động nhất.
Cô luôn cho rằng, Cố Tử Thần không thích mình.
Tô Niên Niên nhất thời không biết làm thế nào mới được, một mặt, cô từ sâu xa trong lòng là thích Cố Tử Thần, nhưng mặt khác, cô càng sợ sau khi ở bên Cố Tử Thần sẽ lại tổn thương.
Nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định đẩy Cố Tử Thần, giọng dữ dằn nói: “ Anh thích em là việc của anh, em còn lâu mới ở bên anh!”
Vẻ mặt Cố Tử Thần thất vọng, tay nắm chặt lại, khẽ nói: “ Niên Niên......”
Biểu cảm của anh giống như con vật bị thương, Tô Niên Niên không kìm được mềm lòng, mắt chớp chớp, “ Này, anh đã từng thấy người con gái nào tùy ý mà ở bên người khác chưa, nói thích cũng phải có thành ý, ít nhất cũng phải theo đuổi tỏ tình hẹn hò gì đó rồi mới quyết định có đồng ý hay không chứ.”
Mắt Cố Tử Thần sáng lên, Tô Niên Niên đã ngoảnh đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “ Bây giờ đưa em về nhà trước.”
“ Được.” Cố Tử Thần cười lên, nụ cười ánh lên trong khóe mắt.
Anh nếu như vẫn không hiểu ý của Tô Niên Niên, quả thật chỉ còn nước nhảy xuống sông thôi.
Tô Niên Niên đây là, cho anh một cơ hội theo đuổi lại từ đầu.
--- ---
Trên đường đưa Tô Niên Niên về nhà, Cố Tử Thần luôn liếc nhìn Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên oán trách: “ Anh nhìn em làm gì, mau lái xe đi.”
Cố Tử Thần khẽ cười: “ Thích em thôi, đương nhiên muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Mặt Tô Niên Niên ửng đỏ lên, quắc mắt nói: “ Không được nói mấy lời đường mật!”
Cố Tử Thần “ uhm” một tiếng, chỉ là ánh mắt vẫn dán trên người Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên cho rằng Sở Tố Tâm bận việc ở công ty, nên để Cố Tử Thần đưa cô về tận cổng.
Ai biết hai người vừa đến nhà họ Trần, Sở Tố Tâm liền bước ra, gõ gõ cửa xe, nghiến răng nói: “ Hai đứa đều vào nhà cho tôi.”
Tô Niên Niên than thở một tiếng, có cảm giác lén lút yêu đương xong bị tóm.
Hai người vừa vào nhà, Sở Tố Tâm đã hầm hầm nói: “ Nói, hai đứa từ khi nào ngủ chung phòng!” Trần Doãn Hoa trên sofa cũng hào hứng nhìn hai người.
Sở Tố Tâm lúc bình thường dịu dàng ấm áp, một khi đã nghiêm khắc thì Tô Niên Niên cũng biết sợ, chỉ sợ mình giải thích không rõ ràng, chỉ sang Cố Tử Thần: “ mẹ, mẹ hỏi anh ấy đi!”
Cố Tử Thần điềm tĩnh khom lưng, nói: “ Mẹ.”
Những người khác vì câu nói này của anh, toàn bộ không điềm tĩnh được nữa!