Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi đến bên cạnh Tô Niên Niên, anh tự nhiên nhét chai nước vào tay Tô Niên Niên, giọng nói thân thiết: “ Có mệt không?”
Tô Niên Niên đương nhiên không mệt, cô không phải làm biếng mà chơi điện tử suốt sao, có điều vẫn chớp mắt, nói: “ Rất mệt, em có thể về nghỉ được không?”
Cô nũng nịu, thấy thần sắc của Cố Tử Thần có chút dao động, do dự một lát, anh nói một câu: “ Sinh mệnh là do vận động, chịu khó luyện tập.”
Thấy nũng nịu không hiệu quả, Tô Niên Niên lập tức ỉu xìu, tiếp tục nhoài trên đất lười không động đậy.
Chúc Thành nhìn hai người đã làm hòa, trong lòng thấy vui thay họ.
“ Thật may, hai người lại ở bên nhau rồi.”
Tô Niên Niên cười cười, “ Cảm ơn, lợn ca, cậu cũng sẽ tìm được true-love của mình.”
Ánh mắt Chúc Thành có chút mơ hồ, đứng dậy, “ Niên Niên, nói thật, mình không hề hận Tiểu Hi chút nào. Rõ ràng thích một người rất đau khổ, nhưng mình lại cảm thấy ngọt ngào như thế. Có phải quá hèn hạ không?”
“ Không phải đâu!” Tô Niên Niên ngắt ngang cậu, nhưng không biết an ủi cậu thế nào.
Tống Dư Hi đúng là quá đáng, lợi dụng xong Chúc Thành thì đi tìm người khác, còn nói những lời tổn thương người khác như thế, Chúc Thành nếu như không đau khổ đó mới là không bình thường.
Cố Tử Thần nheo mày: “ Thích một người không có gì sao, nhưng thích nhầm người thì chứng tỏ con mắt nhìn người của cậu không tốt.”
Anh khoác vai Tô Niên Niên, kéo Tô Niên Niên tiếp tục đi chạy bộ, để lại Chúc Thành đứng đờ đẫn ở đó.
Chúc Thành cười đau khổ, Cố Tử Thần không phải nói đúng rồi sao?
ở một bên, Ngôn Mặc Sênh tay cầm chai nước, vẫn không kìm được mà lao lên, “ Này, là huấn luyện viên sao có thể trêu đùa khách chứ, anh mà tiếp tục như thế là tôi tố cáo anh đấy!”
Kỳ Việt sắc mặt hơi đỏ, Đậu Đậu ngoảnh đầu nhìn người vừa đến là Ngôn Mặc Sênh, không khách sáo phản kích lại: “ Không cần cậu quan tâm!”
Ngôn Mặc Sênh tức không chịu được, tại sao lại có người con gái đáng ghét thế chứ, có người mới là quên luôn tình cũ? Không phải là trai đẹp sao, cậu có chỗ nào không tốt chứ!
Cậu không biết, trước đây đối đầu với Đậu Đậu, bây giờ trong lòng lại thầm nhận mình là “ tình cũ” của Đậu Đậu.
“ Hoàng Đậu Đậu, cậu còn biết mình là con gái sao? giữa chốn đông người lôi kéo đàn ông, ra thể thống gì chứ! Đi với tôi!” Cậu không do dự nói rồi kéo cánh tay Đậu Đậu đi ra ngoài, Đậu Đậu hét lên một tiếng, chẳng hiểu ra làm sao.
Tên này lại mắc bệnh thần kinh gì thế!
“ Ngôn Mặc Sênh! Cậu là đồ dở hơi, cậu làm đau tôi rồi!” Đậu Đậu làu bàu oán trách, Ngôn Mặc Sênh sau khi nghe xong buông tay một chút, nhưng sắc mặt vẫn tối sầm một cách đáng sợ.
Cậu kéo Đậu Đậu ra hành lang không người, một tay dùng lực ép Đậu Đậu vào sát tường, trên cao nhìn xuống Đậu Đậu, “ Cậu đói khát thế sao! loại đàn ông đó cậu cũng thích à?”
“ Hừm, tiểu gia thích anh ấy đấy! Chẳng liên quan gì đến cậu! Cậu còn nghi ngờ thẩm mỹ của tiểu Gia à!” Đậu Đậu không biết sống chết tiếp tục khiêu khích, “ Lại nói, cậu có quan hệ gì với tôi, dựa vào cái gì mà quản tôi chứ!”
Ánh mắt Ngôn Mặc Sênh tối lại, lông mi dài thành bóng dài trên mặt.
“ Kỳ Việt đẹp trai như thế, người đẹp thì ai mà chả thích chứ, tôi thích anh ấy thì có làm sao!” Đậu Đậu lườm một cái, vòng qua cánh tay của Ngôn Mặc Sênh, mưu đồ muốn thoát ra khỏi kìm kẹp của cậu.
Rầm----
Ngôn Mặc Sênh đấm vào tường, chặn nốt đường thoát cuối cùng của cô, tiếp sau đó, một nụ hôn đặt lên môi của Đậu Đậu, Đậu Đậu trợn tròn mắt, vẻ không thể tin được.
“ Quan hệ gì à? Đây chính là quan hệ của tôi với cậu!”