Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cũng chính là nói, trong lòng cô, cô thật sự thích Ngôn Mặc Sênh.
Ý thức được sự nhận thức đáng sợ này, Đậu Đậu nghệt mặt ra nhìn Kỳ Việt cả buổi, muốn nói ra câu gì đó nhưng lại bị Cố Tử Thần đi qua hỏi một câu: “ Niên Niên đâu?” tất cả bực tức lại bị nuốt vào trong, trả lời gọn gàng: “ Ồ, Niên Niên đi vệ sinh rồi.”
Cố Tử Thần gật đầu, đứng ở một bên đợi một lúc, Đậu Đậu nhìn nghiêng mặt anh, lại bị tái phát bệnh háo sắc, ngoảnh đầu lại, Kỳ Việt cười với cô, “ Đã biết tình cảm của mình, vậy thì nhớ giữ gìn cẩn thận, gặp được một người thích hợp không phải chuyện dễ dàng gì.”
Đậu Đậu bị lời nói kích động này của anh, một mạch chạy mất hút.
---- --
Tô Niên Niên lười biếng ngồi trong nhà vệ sinh vui vẻ chơi điện thoại, nhìn thời gian, cũng đến thời gian ăn tối rồi, thế là duỗi lưng, chầm chậm quay lại khu luyện tập.
Vừa đứng vững, một giọng nói lạnh lạnh vang lên bên tai, “ Niên Niên, nghỉ xong chưa?”
Tô Niên Niên chột dạ ngoảnh đầu, “ Hì hì..... Cố Tử Thần, anh có mệt không, em giúp anh bóp vai nhé!”
Cố Tử Thần hừm một tiếng, có điều thái độ lấy lòng này của cô rất có tác dụng, nheo mày, đem những lời oán trách và chỉ trích nuốt vào trong.
“ Chúng ta đi ăn cơm đi! Đi thôi đi thôi!” Tô Niên Niên kéo anh ra ngoài, nhân tiện gọi thêm mấy đồng bọn của mình.
Nọa Nọa và Mộ Dung Sam vốn dĩ chẳng có hứng thú gì với tập thể dục, Đậu Đaạu cũng không còn hào hứng như trước, mất hồn mất vía lết ra ngoài.
Cả nhóm người tìm quán ăn ăn cơm, Tô Niên Niên ăn ngốn ngoám, mồm nhai nhồm nhoàm.
Cố Tử Thần nheo mày, lại nhìn ba bạn cùng phòng của cô, ai cũng ăn hết sức vui vẻ.
“ Ăn chậm chút, đừng để nghẹn.” Anh rót nước cho Tô Niên Niên, trong lòng nghĩ, nha đầu này rốt cuộc ở trường sống những ngày kiểu gì, mà có thể đói thành thế này chứ.
Nọa Nọa oán trách nói: “ cố nam thần, anh không ở trong trường nên không biết, bây giờ ở trường mỗi ngày đều phải chạy buổi sáng, 6h30 là phải tập hợp! Vừa mệt vừa đói ngủ cũng không ngon, lượng cơm bốn người bọn em đều tăng lên rồi!”
Cố Tử Thần hỏi: “ Không ở trường thì không cần chạy à?”
“ Đúng thế, chỉ cần làm chứng minh với thầy phụ đạo là được.” Nọa Nọa nói xong, lại tiếp tục đi ăn cơm, liên tiếp chạy thể dục buổi sáng mấy ngày, cộng thêm hôm nay năng lượng bị tiêu hao ở phòng tập, cô đã đói đến nỗi bụng lép kẹp rồi.
Ăn cơm xong, Cố Tử Thần đi thanh toán, Đậu Đậu ba người bắt xe về trường, để lại thời gian cuối cùng cho hai người.
Tô Niên Niên khóc dở mếu dở lên xe của Cố Tử Thần, lấu điện thoại ra chơi điện tử.
Chỉ là lần này, Cố Tử Thần không ngăn cô, ngược lại còn để cô tự do chơi thêm một lúc.
Chơi chưa được bao lâu, Tô Niên Niên dụi dụi mắt vì cay, ngẩng đầu ngạc nhiên, “ Chúng ta không về trường à?”
“ À không, chúng ta về nhà.” Cố Tử Thần trả lời tỉnh bơ như không.
Trong lòng Tô Niên Niên trào dâng một dự cảm không lành, “ Nhưng đây không phải đường về nhà em.......”
Khóe miệng Cố Tử Thần nhếch lên nở nụ cười, “ Thế thì về nhà của chúng ta!”
“ A!” Tô Niên Niên hét lên một tiếng, “ Anh muốn làm gì thế?”
Cố Tử Thần tồi sầm mặt, “ Không cần căng thẳng như thế, anh không phải loại người xấu như em nghĩ.”
“ A hừm, ai biết được chứ!” Tô Niên Niên nghiến răng nghiến lợi phản kích, nhưng nghĩ lại lời của Cố Tử Thần có chút chột dạ.
Anh ho một tiếng: “ Nhà anh có nước nóng đồ ăn wifi 24h, em không cảm thấy ở nhà anh cũng rất tốt sao?”