Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ok, thế là xong, Cố Tử Thần cười rụt tay lại.
“ Còn kén chọn đồ ăn nữa không?”
“ không kén chọn nữa.” Giọng nói Tô Niên Niên mang theo bí bức ấm ức.
“ Còn hậm hực trẻ con nữa hay không?”
“ Không.....không hậm hực nữa.”
Cố Tử Thần cười cười, Tô Niên Niên nhếch quai hàm ăn bữa sáng, những món không thích ăn mà ăn cũng không ít, nhưng Cố Tử Thần không ép cô.
Dù sao anh cũng không phải hành hạ Cố Tử Thần, chỉ là muốn rèn rũa thói quen xấu của cô, nếu không về sau này sẽ không tốt cho sức khỏe của cô.
Không thể không nói, anh thật sự rất hiểu Tô Niên Niên, những gì trong lòng cô nghĩ anh có thể đoán được mấy phần.
Tô Niên Niên trong lòng làu bàu vô số lần, biểu cảm nuốt nghẹn đồ ăn trên mặt còn khó chịu hơn giết cô.
Ăn xong bữa sáng, Cố Tử Thần đưa Tô Niên Niên đi học, khi đến trường, anh vuốt vuốt mái tóc ngắn của Tô Niên Niên: “ Cuối tuần này ở nhà đợi anh.”
Tô Niên Niên phản ứng rất mạnh, suýt chút nữa là nhảy lên, “ Anh anh anh đừng mơ! Em sẽ không đưa anh về gặp bố mẹ em, anh tuyệt vọng đi!”
Cố Tử Thần khóc dở mếu dở: “ Em lại nghĩ đi đâu thế, anh chỉ là đến đón em thôi.”
Tô Niên Niên nửa tin nửa ngờ, hỏi: “ Đến đón em làm gì?”
Cố Tử Thần ngạc nhiên nheo mày, “ Em không biết à? tuần này là tiệc đính hôn của chị Thanh Nhã.”
“ Thật hay giả thế? Chị Thanh Nhã cuối cùng cũng tu thành chính quả với tên Cố Lí đó rồi à.....” Tô Niên Niên cười nói, Cố Tử Thần lại im lặng, mãi hồi lâu mới nói, “ Niên Niên, đối tượng chị Thanh Nhã đính hôn, không phải Cố Lí.”
---- ---
Thứ bảy, Tô Niên Niên thay một chiếc váy đẹp, đứng trước gương có chút tỉnh ngộ.
Chị Thanh Nhã lại muốn kết hôn với người khác sao? đến cô cũng nhìn ra, giữa Cố Lí và chị Thanh Nhã có gì đó, nhưng không biết vì sao hai người lại đi đến bước này.
Chuyện này kích động Tô Niên Niên rất lớn, chạy đi hỏi Sở Tố Tâm, Sở Tố Tâm chỉ nói qua loa có lẽ là hôn nhân thương nghiệp, chỉ nói như thế mà lại dẫn đến chủ đề đại sự của Tô Niên Niên.
“ Niên Niên à, con biết việc đau khổ nhất của đời người là gì không?”
“ Ăn mỳ mà không có gói gia vị, chơi trò chơi không ngắt điện mà ngắt mạng.” Tô Niên Niên không cần nghĩ ngợi trả lời rất nhanh, Sở Tố Tâm bó tay, đành phải nói thẳng ra: “ Là con muốn kết hôn, nhưng bạn trai lại chưa đến tuổi kết hôn.”
Nghe thấy câu này, Tô Niên Niên biết, lại bị thúc giục kết hôn rồi!
Cô nghe mà rối loạn đầu óc, chỉ có thể gật gật mà trả lời: “ Vâng vâng vâng, có đạo lý.”
Có điều nói cũng đúng, khi cô 20, Cố Tử Thần mới 21, dù cho muốn kết hôn cũng chưa lĩnh được giấy đăng kí.
Âu sầu một lúc, cô xách váy đi ra cửa, Cố Tử Thần đã đứng ở cửa đợi cô.
Chiếc váy hôm nay là Sở Tố Tâm cùng cô chọn, các chi tiết nhỏ rất hợp với chiếc đầu nấm hương của Tô Niên Niên, ra cửa vẫn còn ngoảnh đầu lại. Tô Niên Niên còn đỏm dáng một lúc, trong lòng chờ đợi Cố Tử Thần bình luận về bộ đồ hôm nay cô mặc.
Ai biết phản ứng đầu tiên của Cố Tử Thần là khẽ cau mày, sau đó ném chiếc áo vest khoác đến, “ Sao mặc ít thế, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Tô Niên Niên bĩu môi, ngăn Cố Tử Thần hỏi: “ Em lẽ nào không phải đẹp nhất, đáng yêu nhất trí tuệ nhất sao?”
Cố Tử Thần liếc nhìn cô, bặm môi nói: “ Tiểu nấm hương, lần sau ra cửa nhớ uống thuốc.”
Tô Niên Niên ấm ức, mang tâm trạng bị Cố Tử Thần chê ghét mà cùng Cố Tử Thần đi đến nhà họ Diệp.
Vừa vào cửa, là nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Cố Lí.
Anh ta cũng đến rồi.