Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giọng nói đó kéo Tô Niên Niên quay về hiện thực, cô rùng mình một cái, ngoảnh đầu nhìn, Sở Tố Tâm khí thế hùng hổ đứng ở phía không xa, Trần Doãn Hoa cũng ở bên cạnh, biểu cảm đành chịu.
Oh my god? Đây là tổ chức đoàn thể đến bắt tại trận sao!
Tô Niên Niên ý thức muốn chạy, chân còn chưa kịp nhấc, người đã bị Cố Tử Thần chặn lại rồi.
Anh xem ra có vẻ điềm tĩnh hơn Tô Niên Niên, có điều trong mắt cũng có chút ngạc nhiên sững sờ.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, Sở Tố Tâm đã lao lên, gằn giọng: “ Niên Niên, về nhà với mẹ!”
“ Mẫu hậu đại nhân, sao mẹ lại đến đây?” Tô Niên Niên cười gượng hỏi.
“ Nếu như mẹ không đến, con định ở đây với cậu ta bao lâu!” Sở Tố Tâm với bộ dạng cứng rắn, bà mặc dù cũng quý Cố Tử Thần, nhưng là một người mẹ, không ai muốn nhìn thấy con gái ở cùng đàn ông con trai khi chưa kết hôn.
Tô Niên Niên biết Sở Tố Tâm là hiểu lầm, vội vàng giải thích: “ Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, hai bọn con chỉ là cùng ở một phòng mà thôi.” Lời còn chưa dứt, cô hận chỉ muốn tát cho mình ngay một cái.
Hừm, đúng là lạy ông tôi ở bụi này mà, đã cùng ở một phòng rồi còn có gì không thể xảy ra được chứ?
Cô đáng thương co người rụt rè sau lưng Cố Tử Thần, chỉ sợ Sở Tố Tâm lên cơn bực tức đánh gãy chân mình gì đó.
Tai Cố Tử Thần hơi ửng đỏ, liên tưởng đến vừa nãy bố mẹ Tô Niên Niên đứng ở phía không xa nhìn, lúc đó anh đang làm gì?
Hôn trộm Tô Niên Niên.........
Ôi....thật không biết giấu nỗi xấu hổ đi đâu.........
Anh nghiêm túc nói với Sở Tố Tâm: “ Con sẽ có trách nhiệm với Tô Niên Niên.”
Tô Niên Niên nghệt ra, sao giọng điệu lại quen thuộc thế chứ? Tại sao lại có cảm giác giống vợ chồng trẻ con ăn cơm trước kẻng thế?
Trời đất! Cô thật sự vẫn còn trong sạch! Cố Tử Thần rõ ràng biết rõ hơn ai hết, đây là cố ý đánh lừa dư luận đây mà.
Sở Tố Tâm vừa nghe, lập tức quặn thắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Niên Niên, hét lên: “ Bây giờ! Lập tức! Ngay lập tức! Đi theo mẹ!”
Tô Niên Niên run rẩy, Sở Tố Tâm thật sự lên cơn bực tức quả thật rất đáng sợ, cô nén lại tâm lý muốn lẩn tránh, sán lại gần Sở Tố Tâm.
“ Hành lý cũng mang đi, lão Trần, anh đi giúp nó thu dọn!” Vì ngăn chặn hậu họa, Sở Tố Tâm lại đưa thêm chiếu chỉ.
Tô Niên Niên cúi đầu nhìn ngón chân, Cố Tử Thần cũng không biết nói gì, dù sao anh đưa Tô Niên Niên đến đúng là không ổn thỏa.
Trần Doãn Hoa luôn thuận theo ý kiến của Sở Tố Tâm, nheo mày rồi cùng Cố Tử Thần đi vào nhà.
Liếc mắt nhìn trong phòng, trong lòng Trần Doãn Hoa cũng giãn ra mấy phần.
Theo như ông thấy, hai đứa trẻ này đúng là không phải làm bừa, căn nhà mặc dù không to, nhưng bố trí gọn gàng, mang đậm mùi gia đình.
Càng quan trọng hơn là, ông chú ý thấy, bên trong căn nhà còn có hai phòng ngủ.
Ông tin con người Cố Tử Thần, cảnh tượng trước mắt càng nghiệm chứng những gì ông đoán, thiện cảm đối với Cố Tử Thần cũng tăng lên.
Cố Tử Thần đi thu dọn đồ đạc cho Tô Niên Niên, những đồ lặt vặt linh tinh không lấy, quần áo thì cho gọn vào một vali.
Sắc mặt Cố Tử Thần không hiện vẻ gì, nhưng có thể nhìn ra, cũng không vui lắm.
Trần Doãn Hoa cười cười, “ Không nỡ à? kéo Niên Niên nhà chúng ta về như thế cũng dễ dàng quá!”
Cố Tử Thần “ vâng” một tiếng, trong giọng nói không vui vẻ gì.
“ Ở chung phi pháp thất bại rồi, nghĩ xem làm thế nào để hợp pháp.” Trần Doãn Hoa vỗ vỗ vai Cố Tử Thần, cười nói, trong sâu xa còn có ý khác.