Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người quản lý Mạnh Lạc Dương thấy cậu do dự, cười chua chát: “ Không đi thăm cô ấy sao?”
Từ chối mọi cuộc họp báo, từ chối toàn bộ phỏng vấn, né tránh chó săn tin chụp ảnh, chỉ vì đến bệnh viện nhìn cô một lần.
Kết quả đến phút quan trọng, lại không đi?
“ Đi hay không đều như nhau, không quan trọng nữa.” Đường Dư cười, trong khóe mắt là một mảng u tối.
Cô đã có Cố Tử Thần rồi.......không còn cần cậu nữa.
Chớp mắt một cái, hai người đã đi xa rồi, Tô Niên Niên mặc chiếc áo gió của anh, mặc dù to rộng nhưng rất ấm áp, hai bóng người với chiều cao khập khiễng nhìn êm dịu hơn bao giờ hết.
Mạnh Lạc Dương đột nhiên nói: “ Ồ, đó không phải là nữ thần khóa trên của cậu à?”
Vì có liên quan đến Tô Niên Niên, dẫn đến quản lý của cậu cũng biết bạn học của cậu, chỉ bóng người đứng ở bên đường.
Đường Dư liếc mắt nhìn, trong lòng đột nhiên nặng nề, kéo cửa xe, nhanh chóng nhảy xuống xe.
--- --
Nam Chi vô tri vô giác đi ra khỏi bệnh viện, đi đi lại lại mấy vòng ở gần đó, đi không có mục đích.
Đi qua một ngã tư, cô cũng chẳng buồn để ý đèn xanh đèn đỏ, như một xác chết vất vờ lao về phía trước.
Két---
Tiếng phanh xe của một chiếc xe bồn, suýt nữa thì đâm vào cô, đằng sau có người kịp thời kéo cô lại, tránh xảy ra tai nạn bi thương.
“ Làm cái gì thế! Có mắt không đấy! Có thể tuân thủ quy tắc giao thông được không?”
“ Chị Nam Chi, chị không sao chứ?”
Tiếng chỉ trích bực tức của lái xe và tiếng quan tâm dễ nghe vang lên cùng một lúc, Nam Chi chậm chạp ngoảnh đầu, nhìn rõ người vừa kéo cô là Đường Dư mới sững người, mới nói câu “ cảm ơn.”
Đường Dư chạy vội vàng, đến kính đen khẩu trang để ngụy trang cũng không có, lập tức thu hút biết bao người đi đường.
Mọi người xì xào bàn tán, những người táo bạo thi nhau lại gần chụp ảnh.
Đường Dư nheo mày, lúc này vẫn nên tránh đi thì hơn.
Chỉ là nhìn thấy trên mặt Nam Chi có vết bàn tay hằn lên, cậu cũng không nỡ để lại cô một mình, thế là hỏi: “ Cùng đi nhé?”
Nam Chi gật gật đầu, ánh mắt mơ hồ, Đường Dư nghi ngờ có lẽ cô còn chưa hiểu mình đang nói gì......
Việc đã như thế, cậu kéo Nam Chi lên xe, Mạnh Lạc Dương hiểu ý, không hỏi nhiều, mà lái xe đến một quán cafe gần đó.
Quán cafe này là của bạn Mạnh Lạc Dương mở, kinh doanh vắng vẻ, nhưng hợp với Đường Dư, tránh bị fan vây lấy.
Mạnh Lạc Dương lên trước gọi cafe, ngồi ở quầy nói chuyện với chủ quán, Đường Dư và Nam Chi tìm một góc vắng ngồi.
Nam Chi không biết nhìn tách cafe trên bàn bao lâu, không nhấp ngụm nào.
Đường Dư không phải người nói nhiều, cũng im lặng theo.
Hai người ngồi im lặng mãi, Nam Chi cuối cùng cũng điều chỉnh lại trạng thái, mỉm cười ấm áp: “ Vừa nãy cảm ơn cậu nhé.”
“ Đừng khách sáo.” Đường Dư xa cách nói một câu.
“ Cậu là muốn tìm tôi hỏi chuyện Niên Niên sao? cô ấy đã hạ sốt rồi, đang ở cùng Cố Tử Thần.” Nam Chi nói ngắn gọn xong, biểu cảm của Đường Dư hơi thay đổi, bị câu nói của Nam Chi bắt thóp rồi.
Về tình cảm của Đường Dư với Tô Niên Niên, cô lờ mờ có thể cảm nhận được.
Bảy năm, quá dài.
Nhưng, đến cuối cùng bọn họ cũng không ở bên nhau......
Nam Chi nhấp ngụm cafe, chỉ cảm thấy đắng ngắt, mang theo cảm giác đồng cảnh ngộ với Đường Dư.
“ Thích một người rất mệt sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Đường Dư mỉm cười, trả lời rất chân thật: “ Đúng thế, rất mệt, muốn buông tay mà lại không nỡ.”
Thứ gọi là tình cảm, trước nay đều xuất phát không kiểm soát.
“ Tại vì người đó, là người mà cậu không thể yêu.” Nam Chi cười đẹp như hoa, nhưng trong đáy mắt lại mang màu bi thương.