Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biểu hiện của Đường Dư hết sức điềm nhiên, thói quen của Tô Niên Niên như ngấm vào xương tủy cậu, rõ như lòng bàn tay, cho nên cậu không cảm thấy có gì khác lạ cả.
Ánh mắt của mọi người trên bàn ăn đều đổ dồn nhìn cậu.
Đường Dư ngớ ra, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
“ Mình ăn xong rồi.” Tống Dư Hi và Chúc Thành cùng lúc nói, sau đó đứng dậy muốn đi.
Tô Niên Niên nghi ngờ liếc nhìn phần cơm của hai người họ mới ăn chưa được một nửa, lượng cơm của Tống Dư Hi ít còn dễ nói, dạ dày to của Chúc Thành mà lại không ăn, thật là lạ.
“ Lợn ca, cậu ăn no rồi à?”
Chúc Thành gật đầu lia lịa, “ No rồi no rồi, Tiểu Hi, chúng ta về lớp đi.”
“ Được được.” Tống Dư Hi phối hợp nhịp nhàng, hai người đi như bay, để lại Tô Niên Niên nét mặt khó hiểu.
Ngồi bên cạnh là bốn soái ca, ánh mắt của những người xung quanh khiến người như ngồi trên đống lửa, hơn nữa còn dày đặc mùi thuốc súng.
Tô Niên Niên ăn vài miếng cũng không còn muốn ăn nữa, “ Em cũng về trước đây.”
“ Ăn ít như thế sao được chứ, ăn nhiều chút, cô nói em dạo này gầy rồi.” Trần Nguyên không thay đổi sắc mặt, bộ dạng đầy quan tâm của một người anh tốt, lại gắp không ít thức ăn cho Tô Niên Niên.
“ Đúng thế, cậu còn muốn ăn cái khác nữa không, mình đi mua cho cậu.” Diệp Tinh Vũ xung phong nhận việc.
Tô Niên Niên đau khổ lắc lắc đầu, cô không muốn ở lại thêm một phút nào nữa.
“ Đường Dư, đừng ăn nữa, chúng ta đi thôi.” Tô Niên Niên đẩy chiếc đĩa trước mặt Đường Dư ra, tính cách Đường Dư cũng dễ, đặt đũa xuống chuẩn bị đi cùng cô.
Vừa ngẩng đầu, đối đầu với ánh mắt lạnh lùng xa xăm của Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần nhìn Tô Niên Niên kéo cánh tay Đường Dư, tự cười chế giễu.
Đường Dư cũng không rời mắt, cũng điềm tĩnh nhìn lại Cố Tử Thần.
Hai người con trai nhìn nhau như kẻ thù, không nói câu gì.
Đợi đến khi Tô Niên Niên hai người đi rồi, Trần Nguyên mới thở dài nói: “ Tinh Vũ à, làm thế nào đây, em gái nhà anh bị đưa đi mất rồi.”
Diệp Tinh Vũ thất thểu cúi đầu xuống, duy chỉ có Cố Tử Thần chán ghét lau lau tay, “ Tẻ nhạt.”
Cậu đứng dậy rời đi, Trần Nguyên nhìn đĩa cơm của cậu, dường như chưa động đũa, xem ra bệnh sạch sẽ của cậu ta càng ngày càng nặng rồi.
“ Anh, chuyện gì xảy ra thế, rõ ràng là anh ấy chủ động cùng đến mà.” Diệp Tinh Vũ không hiểu nói, Trần Nguyên lộ ra nụ cười, xoa xao đầu Diệp Tinh Vũ, “ Sau này em sẽ hiểu.”
“ Ồ.” Diệp Tinh Vũ hiểu mà không hiểu gật gật đầu, ngay sau đó, Trần Nguyên cốc vào đầu cậu hai cái, “ nhưng em nhớ rõ cho anh, không được ngấp nghé em gái anh, nếu như đang nghĩ ôm ấp Niên Niên, anh sẽ dịu dàng mà đối xử với em đấy.”
Diệp Tinh Vũ rùng mình một cái.
Tô Niên Niên kéo Đường Dư đi lên lầu, Đường Dư im lặng đi đằng sau.
“ Cậu không hỏi tớ dẫn cậu đi đâu sao?” Tô Niên Niên có chút nghi ngờ.
Đường Dư mỉm cười, lắc lắc đầu.
Chỉ cần có cô ở đâu, ở đó cậu cũng can tâm đi theo.
Tô Niên Niên nhếch nhếch môi, bò lên gác thượng, đẩu cánh cửa sắt ra.
Là sân thượng trên tòa nhà lớp học.
Hiện ra trước mắt, là một khoảng không, ở giữa có một hành lang lối đi, xung quanh là các chậu hoa nhỏ, được làm như trang trí.
Bình thường rất ít có học sinh lên đây, bây giờ không có một ai, hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua.
Tô Niên Niên ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, cười ha ha nhìn Đường Dư, “ Bây giờ có thể bảo cho mình, tại sao cậu lại từ Thần Giang chuyển sang đây thế.”
Đường Dư chớp chớp mắt, “ Chăm chỉ học hành, tiến về phía trước.”
“ Cậu nghĩ là mình sẽ tin sao?”