Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thư Vãn không biết người đàn ông này là ai, có chút không dám uống.
Nếu anh ta bỏ chút đồ vào bên trong, đến lúc Lâm Trạch Thần muốn chơi cô thế nào thì chơi thế ấy.
Trong lúc cô do dự, người đàn ông bỗng nhiên nhếch môi cười, “Yên tâm, không có bỏ thuốc.”
Nam nhân cười đến ôn nhuận như ngọc, làm cho Thư Vãn thoáng yên tâm một chút.
Cô nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vẫn không dám nuốt xuống.
Bạn gái ngồi bên cạnh người đàn ông nhìn thấy, nhịn không được cười một tiếng.
Tôi nói này Lâm thiếu, người phụ nữ cậu tìm càng ngày càng không đẳng cấp, Lương Xuyên nhà tôi tốt bụng rót rượu cho cô ấy, cô ấy còn đề phòng không dám uống, thật sự là một chút mặt mũi cũng không cho.
Lương Xuyên trong miệng người phụ nữ, là anh em họ của Quý Tư Hàn, tên là Quý Lương Xuyên, cũng là một công tử ăn chơi trát tán, nhưng còn chưa đến mức biến thái như Lâm Trạch Thần.
Thư Vãn đi theo Quý Tư Hàn tới nay, chưa bao giờ gặp qua người nhà hay bạn bè của hắn, đây là lần đầu tiên cô gặp Quý Lương Xuyên.
Cô không khỏi quan sát anh ta nhiều hơn vài lần, bộ dạng có chút tương tự Quý Tư Hàn, nhưng không lãnh đạm như Quý Tư Hàn, ngược lại còn rất ôn hòa.
Người phụ nữ thấy Thư Vãn nghe được lời của mình, ngay cả phản ứng cũng không có, sắc mặt nhất thời đen xuống.
Ý tứ trong lời nói của cô ta rất rõ ràng, muốn đổi lại là người khác, nhất định có thể nghe ra ý ở ngoài lời, đơn giản chính là muốn ép cô uống hết chén rượu kia.
Cô thức thời hướng Quý Lương Xuyên bồi lễ, đem rượu uống một hơi cạn sạch, việc này cũng liền qua đi.
Nhưng cô cố tình giả bộ nghe không hiểu, không khỏi có hơi thất lễ.
Thư Vãn đương nhiên là nghe ra, nhưng cô ta là đang nói với Lâm Trạch Thần, không có trực tiếp nói với cô cho nên cô đương nhiên phải giả ngu.
Người phụ nữ bất mãn nhắc nhở Lâm Trạch Thần: “Lâm thiếu, hôm nay anh có thể gặp được Quý tổng, còn phải nhờ có Lương Xuyên nhà tôi giới thiệu giúp anh, nếu không anh sẽ không gặp được đâu, chớ nói chi là nói chuyện hạng mục, nhưng người phụ nữ của anh ngay cả ly rượu cũng không chịu uống, lát nữa còn chơi thế nào?”
Thư Vãn còn tưởng rằng Lâm Trạch Thần và Quý Tư Hàn rất quen thuộc, không ngờ là Quý Lương Xuyên giới thiệu.
Xem ra Lâm Trạch Thần tổ chức buổi tiệc này, không chỉ đơn giản là dẫn cô gặp mấy người bạn, anh ta còn muốn giành hạng mục trong tay của Quý Tư Hàn.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nói hạng mục nhất định phải tốn chút thời gian, cô còn có thời gian nghĩ biện pháp thoát thân.
Nghĩ tới đây, thân thể căng thẳng của Thư Vãn, thoáng buông xuống.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, Lâm Trạch Thần bên cạnh bỗng nhiên hất cằm về phía cô: “Uống đi.”
Thư Vãn cũng không có biện pháp giả ngu nữa, đành phải nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch.
Cô rất ít uống rượu, bởi vì Quý Tư Hàn không thích mùi rượu cho nên cô đến một giọt rượu không dính.
Đột nhiên uống xuống một chén rượu mạnh, sặc đến nước mắt cô đều chảy ra.
Lâm Trạch Thần thấy thế, vội vàng ôm cô, giúp cô vỗ lưng thuận khí.