Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô trượt xuống từng chút một, phía dưới bình luận đều là tán thưởng diện mạo cùng gia đình hai người, nói là trai tài gái sắc, thập phần xứng đôi.
Sau khi Thư Vãn nhìn thấy, cũng cho là như vậy, nam trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, nữ tao nhã hào phóng, quả thật rất xứng đôi.
Cô cay đắng cười, xóa tin nhắn này đi, muốn tắt điện thoại, lại thấy có tin nhắn chưa kịp xem.
Cô mở tin nhắn kia, là một số lạ gửi, mặt trên biểu hiện: Anh đi bệnh viện làm gì?
Thư Vãn sửng sốt một chút, người này làm sao biết cô đi bệnh viện?
Cô nhìn đồng hồ, là tối hôm qua gửi vào, vừa vặn là thời gian sau khi cô tỉnh lại ở bệnh viện…
Thư Vãn nhìn đi nhìn lại tin nhắn này, có chút không dám tin.
Người tối hôm qua cô gặp ở bệnh viện, chỉ có Quý Tư Hàn, chẳng lẽ là anh gửi?
Tay cô run rẩy, đánh hai chữ qua, “Anh là?
Cô còn tưởng rằng đối phương sẽ không trả lời tin nhắn nhanh như vậy, không nghĩ tới giây tiếp theo, đối phương rất nhanh trả lời ba chữ.
Thư Vãn dịu dàng cười, “Cảm ơn cậu, Sam Sam.”
Sam Sam khoát tay, ngáp một cái, “Vãn Vãn, tớ chợp mắt một lát, cậu có việc thì gọi tớ nha.”
Thư Vãn gật đầu, “Có bác sĩ kiểm tra phòng ở đây, cậu yên tâm ngủ đi.”
Lúc này Sam Sam mới nhắm mắt lại, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Sam Sam làm việc ban đêm, phần lớn thời gian đều là ca đêm, bề bộn nhiều việc rất mệt.
Cô không thi đậu đại học, thiếu một viên gạch gõ cửa, không thể ngồi thoải mái trong phòng làm việc như một thành phần tri thức bình thường.
Hơn nữa sau khi tốt nghiệp trung học cũng không tìm được công việc gì tốt, lại một lòng muốn đặt chân ở thành phố A, cho nên phải làm việc ở vũ trường.
Mới đầu là làm nhân viên bán rượu, sau đó thành tích tốt được thăng lên làm vị trí quản lý.
Chịu đựng vài năm, mua nhà mua xe, cũng coi như là có chút thành tựu, nhưng lại vô cùng vất vả.
Cũng may Sam Sam có một người bạn trai tương đối đáng tin cậy, ngày 9 tháng sau hai người sẽ kết hôn.
Chờ cô ấy kết hôn xong, là có thể thoát khỏi thân phận cô nhi, tạo dựng một gia đình thuộc về riêng mình.
Tuy rằng mấy năm nay Sam Sam rất vất vả, nhưng tương lai của cô ấy luôn có triển vọng.
Mà Thư Vãn, những thứ khác, cũng không yêu cầu xa vời, chỉ cần có thể sống đến ngày hôn lễ của Sam Sam, đưa Sam Sam xuất giá, cũng sẽ không còn gì tiếc nuối.
Ở bệnh viện cả đêm nên Thư Vãn không còn sốt cao nữa, chỉ là thân thể còn có chút suy yếu, nhưng không cần phải ở lại bệnh viện nữa.
Cô bảo Sam Sam trả tiền viện phí, hai người làm xong thủ tục xuất viện liền trở về nhà.
Sam Sam vừa về đã bận trước bận sau trong bếp, Thư Vãn muốn giúp nhưng Sam Sam không cho.
“Cậu trở về nghỉ ngơi cho tốt, nơi này giao cho tớ đi.”
Sam Sam phất phất tay, đuổi cô ra ngoài.
Cơn sốt của Thư Vãn đã hạ, nhưng bệnh suy tim lại nặng thêm.